Chương 2751: Kiếm của ta, có chút khát khao rồi! (2)
Chương 2751: Kiếm của ta, có chút khát khao rồi! (2)Chương 2751: Kiếm của ta, có chút khát khao rồi! (2)
Dương Diệp vội vàng gật đầu đáp ứng, kỳ thật hắn làm sao muốn tra tấn mình? Không có biện pháp, lúc ấy ở dưới loại tình huống đó, nếu như không thi triển Ngân Hà Kiếm Đồ, thật sự sẽ bị người tiêu diệt. Hai mươi sáu vị Thân Giả, người ta không cần động thủ, chỉ khí thế cũng đủ để nghiền áp bọn hắn rồi.
Một lát sau, Hiếu Vũ Tịch ổn định cảm xúc, Dương Diệp bắt đầu xếp bằng, sau đó chữa thương.
Lúc này hắn cực kỳ mỏi mệt, bất kể là thân thể hay tinh thần, thậm chí linh hồn đều cực kỳ mỏi mậệt, cái này tự nhiên là bởi vì thi triển Ngân Hà Kiếm Đố.
Hiện tại cảnh giới của hắn không đủ, nhưng lại cường hành thi triển lực lượng vượt xa bản thân hắn thừa nhận, cái này đối với thân thể, tinh thân còn có linh hồn của hắn nhất định là sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Trong phòng tu luyện, Dương Diệp yên tĩnh tu luyện, nhưng ở bên ngoài, lại huyên náo không biết đông tay nam bắc.
Ở bên ngoài, không phải Thiên Vân thành, mà ở những thế giới của hạ vị diện.
Ngân Hà Kiếm Đồ lần nữa xuất thết Vô số Tinh Vực bắt đầu điều tra, cuối cùng, trên tay những thế lực điều tra này đều có một phần tình báo, mà ở trên tư liệu đều viết hai chữ: Dương Diệp.
Rất nhanh, vô số Tinh Vực ban bố một mệnh lệnh:
- Không được trêu chọc Thiên Vân Tinh Vực, không được trêu chọc Dương Diệp!
Ngân Hà Kiếm Đồ ở trong tay Dương Diệp, Dương Diệp lợi dụng nó một lần chém giết hai mươi sáu vị Thần Giả cảnh, quan trọng nhất là, từ trên tình báo đến xem, Dương Diệp này tuyệt đối là thằng điên, đồ sát cả thành, cái này phải điên bao nhiêu a? Hơn nữa, Dương Diệp ưa thích một lời không hợp liền chiến, còn duy trì chiến đến cùng
Loại người này, đừng đắc tội mới tốt!
Nhìn đám người Man Hoang Tinh Vực đi, cái này là kết cục đắc tội hắn. Có thể nói, dù Dương Diệp không báo thù, Man Hoang Tinh Vực coi như là triệt để phế. Về phần chút ít Tinh Vực nhị tinh còn lại thì không cần nói. Những thế lực này chỉ có hai con đường, một là đầu hàng Thiên Vân Tinh Vực, hai là đầu hàng những Tinh Vực khác.
Chỉ có như thế, mới có một con đường sống.
Dù sao cũng phải nói, đám người Man Hoang Tinh Vực đã xongl Trong Hồng Mông tháp, sau khi điều tức năm ngày, thân thể Dương Diệp đã khôi phục bình thường, đương nhiên tuổi thọ nhất định là không có khôi phục. Sau khi vuốt ve an ủi Hiểu Vũ Tịch, Dương Diệp đi ra tâng thứ ba.
Chiến Thần Điện.
Khi Dương Diệp tiến vào Chiến Thần Điện, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người hắn. Trong những ánh mắt này, có sùng bái, có kiêng kị...
Trên đại điện là Đế Nữ.
Trang Vị Thiên cùng Thiên Yêu Thiên đã lui ra sau màn, hiện tại Thiên Vân đại lục là Đế Nữ chưởng quản.
Đế Nữ đi tới trước mặt Dương Diệp, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người giữ chặt tay Dương Diệp đi tới trên điện, nàng quay người nhìn lướt qua tất cả mọi người.
- Về sau hắn nói, là ta nói, bất luận kẻ nào cũng không được vi phạm, rõ ràng chưa?
Mọi người tự nhiên là vội vàng gật đầu.
Đế Nữ khẽ gật đầu, sau đó kéo tay Dương Diệp ngồi ở trên ghế dựa, tuy cái ghế dựa kia là ghế đơn, bất quá ngồi hai người cũng không có vấn đề qì.
- Cái này không tốt lắm đâu? Dương Diệp nói khẽ. Kỳ thật ở lúc nhiều người, Dương Diệp sẽ không cùng Đế Nữ làm động tác thân mật gì, bởi vì hắn không muốn tổn hại uy nghiêm của Đế Nữ, cũng là tôn trọng Đế Nữ.
Đế Nữ nhìn Dương Diệp.
- Ta cảm thấy rất tốt!
Dương Diệp cười cười.
- Ngươi cảm thấy tốt vậy là tốt rồi, nghe lời ngươi!
Khóe miệng Đế Nữ hơi nhấc lên, bất quá thoáng qua đã khôi phục bình thường, nàng quay đầu nhìn về phía mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Dạ Lưu Vân.
- Lưu Vân, đám người Man Hoang Tinh Vực có hồi âm không?
Dạ Lưu Vân khẽ lắc đầu.
Nghe vậy, thần sắc Đế Nữ lập tức chìm xuống.
- Như thế nào?
Dương Diệp hỏi.
Đế Nữ trầm giọng nói:
- Trước kia ta truyên lời cho đám người Man Hoang Tinh Vực, để cho bọn hắn trả lại thế giới nguyên bản thuộc về chúng ta, nhưng không được đáp lại!
Thì ra là thết Dương Diệp nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Dạ Lưu Vân.
- Lưu Vân, ngươi truyền tin thoáng một phát, nói kiếm của Dương Diệp ta có chút khát khao rồi.
Dạ Lưu Vân: