Chương 2787: Đầu hàng, thật sự đầu hàng! (2)
Chương 2787: Đầu hàng, thật sự đầu hàng! (2)Chương 2787: Đầu hàng, thật sự đầu hàng! (2)
Xa xa, Thạch Bà hiển nhiên có chút khó chịu, đang muốn nói chuyện, bất quá bị Thạch Nhân đại đao trừng trở vê. Thạch Bá hiển nhiên có chút sợ đối phương, không dám chống đối, chỉ hung hăng nhìn Dương Diệp một cái.
Tuy rất ngạc nhiên tại sao đối phương thả hắn đi, nhưng Dương Diệp không có hỏi, hiện tại tranh thủ thời gian ly khai mới là trọng yếu nhất. Vạn nhất thằng này đổi ý thì làm sao bây giờ, nhiều Thạch Nhân như vậy, liêu không lại ah!
Dương Diệp ngồi trên lưng Đại Hắc, Đại Hắc hiểu ý, muốn đi, nhưng lúc này Thạch Nhân đại đao đột nhiên nói:
- Ngươi không đi trở vê?
Dương Diệp lắc đầu nói:
- Ta muốn đi U Ám Sâm Lâm.
- U Ám Sâm Lâm?
Thạch Nhân đại đao lắc đầu.
- Không có tới đó, ngươi đã chết rồi. Ở đây, không phải địa phương ngươi nên đến, hiện tại ly khai còn kịp, đến buổi tối, đừng nói một con Thiên Ma Lang, mười con cũng không thể nào cứu được ngươi. - Đáng sợ như vậy?
Dương Diệp nhíu mày.
- Còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng!
Thạch Nhân đại đao nói:
- Ngươi thiên phú không tồi, thực lực cũng rất mạnh, nhưng tuổi còn trẻ. Mười năm sau tới, ở đây có lẽ không có uy hiếp với ngươi. Nhưng hiện tại, tốt nhất là rời đi.
Đại Hắc vội vàng gật đầu, biểu thị đồng ý.
Dương Diệp trâm mặc hồi lâu, sau đó nói:
- Đa tạ bẩm báo, nhưng ta phải đi.
Nói thực ra, nếu như có thể, hắn không muốn tiếp tục ở địa phương quỷ quái này. Tại đây, quả thực không phải người ở được. Hiện tại hắn xem như minh bạch vì cái gì Đại Hắc không muốn vào. Trong này, lợi hại hơn nó quả thực nhiều lắm. Đơn giản mà nói, cho dù dùng thực lực của hắn bây giờ, tăng thêm hai con Thiên Ma Lang, ở chỗ này cũng là cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng hắn phải đi.
Với hắn mà nói, đi, còn có cơ hội sống, nếu như không đi, vậy cũng chỉ có chờ chết. Gần hai tháng, ở trong Hồng Mông tháp là hai năm, muốn ở trong thời gian ngắn như vậy xung kích đến Bán Thần, rất không thực tế, bởi vì hắn mới đến Hư Giả cảnh, bây giờ lập tức xung kích Bán Thần, hắn còn không có nghịch thiên đến loại trình độ này.
Thấy Dương Diệp kiên trì, Thạch Nhân đại đao cũng không nói dì.
Dương Diệp cũng không nói gì, cưỡi Đại Hắc biến mất.
- Tộc trưởng, vì cái gì!
Sau khi Dương Diệp và Đại Hắc rời đi, Thạch Bá nhìn về phía Thạch Nhân đại đao.
Không chỉ Thạch Bá, Thạch Nhân còn lại cũng nhìn vê phía Thạch Nhân đại đao, Thạch Bá hỏi, cũng là bọn hắn muốn biết.
Thạch Nhân đại đao nhìn Dương Diệp và Đại Hắc biến mất hồi lâu, sau đó nói:
- Ta ở trên người hắn cảm nhận được một tia khí tức của người kia...
Sau khi ly khai Thạch Sơn, Dương Diệp và Đại Hắc tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước, vẫn là Vụ Chướng nồng đậm.
Không thể không nói, trước kia đối với đi U Ám Sâm Lâm, Dương Diệp vẫn còn có chút tin tưởng. Nhưng hiện tại, sự thật tàn khốc nói cho hắn biết, cái địa phương quỷ quái này, so với hắn tưởng tượng khủng bố hơn rất nhiều... Trang Vị Thiên chỉ biết là có U Ám Sâm Lâm, nhưng nàng không có đi qua, phải nói đối phương ngay cả Thạch Sơn cũng không có tới, nếu như hắn tới, đoán chừng hiện tại đã không có hắn rồi. Bởi vậy trước kia Trang Vị Thiên cảm thấy dùng thực lực của Dương Diệp, chỉ cân không qua Hoàng Tuyền, có lẽ vấn đề không lớn.
Nhưng sự tình không phải đơn giản như vậy.
Không cần qua Hoàng Tuyền, ở đây cũng đã cực kỳ khủng bố rồi.
Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, phía chân trời, ánh mặt trời càng ngày càng yếu, hiển nhiên thái dương sắp biến mất.
Nói cách khác, ban đêm sắp tới rồi.
Một khi trời tối...
Dương Diệp lắc đầu, khẽ cười nói:
- Mình lúc nào cũng bó tay bó chân như vậy.
Nói xong, hắn vỗ vỗ Đại Hắc.
Đại Hắc hiểu ý, tốc độ nhanh hơn.
Nếu như đã lựa chọn đi U Ám Sâm Lâm, như vậy không cần nghĩ nhiều.
Có phiền toái? Không sao, cứ duy trì như vậy là được!
Đánh không lại?
Cũng không sao, vậy thì chạy!
Chạy không lại?
Cũng không có gì, chạy không lại, vậy cũng chỉ có thể liều mạng.
Dù sao muốn liều mạng, Dương Diệp hắn thật đúng là chưa sợ qua ail
Ước chừng qua một lúc lâu, phía chân trời, ánh mặt trời đã biến mất, màn đêm lặng lẽ hàng lâm.
Vụ Chướng càng ngày càng đậm.
Có thể nói, lúc này đưa tay không thấy được năm ngón!
Cũng may có Đại Hắc, bằng không thì hắn cũng phân không rõ Đông Nam Tây Bắc. Đại Hắc phân biệt phương hướng không phải dùng mắt, nó là hung thú, phân biệt vị trí kỳ thật dựa vào là bản năng cùng khứu giác.
Hơn nữa bởi vì đã từng ở chỗ này, bởi vậy những Vụ Chướng này đối với nó kỳ thật cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Đúng lúc này, Đại Hắc đột nhiên ngừng lại.
Dương Diệp khó hiểu, đang muốn nói chuyện, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn, khi thấy xa xa, đồng tử hắn co rụt lại, thất thanh nói: - Cái này con mẹ nó là cái quỷ gì...