Chương 2796: Ta hiểu, thật sự lý giải! (1)
Chương 2796: Ta hiểu, thật sự lý giải! (1)Chương 2796: Ta hiểu, thật sự lý giải! (1)
Dương Diệp tự nhiên sẽ không ngốc đến cứ như vậy đi vào.
Đi vào, ý nghĩa bị động, bởi vì hắn căn bản không biết bên trong có cái gì.
Cho nên biện pháp tốt nhất là để cho đồ vật bên trong đi ra, ở bên ngoài, mọi người quang minh chính đại chiến một trận, sau đó đánh không lại, còn có thể trốn, nếu như ở bên trong, đánh không lại, khả năng cơ hội trốn cũng không có.
Kiếm khí vạch phá bầu trời, trực tiếp chui vào trong sơn động.
Xùy-I
Kiếm khí đi vào trong sơn động, nhưng động tĩnh gì cũng không cói
Nhìn thấy một màn này, bất kể là Dương Diệp hay đám người Đại Hắc, thần sắc càng thêm ngưng trọng.
Trâm mặc một cái chớp mắt, Dương Diệp bước ra một bước, sau một khắc, sát ý cùng kiếm ý trong cơ thể hắn điên cuồng tràn vào Cổ Sao, ngay sau đó hắn rút kiếm bổ một phát.
Ông!
Một tiếng kiếm minh vang lên, ngay sau đó, một đạo kiếm khí tuyết trắng xẹt qua trời cao, cuối cùng bổ vào trên sơn động. Oanhl
Sơn động bị Dương Diệp chém thành hai khúc, nhưng kiếm khí không vì vậy mà biến mất, trái lại dùng tốc độ cực nhanh bổ tới.
Mới đầu, những nơi kiếm khí đi qua, vách núi bị đánh nát, nhưng cũng không lâu lắm, đạo kiếm khí kia đột nhiên biến mất.
Có chút không bình thường!
Dương Diệp chau mày, đối phương đã mạnh đến ngay cả kiếm khí của hắn cũng có thể vô thanh vô tức diệt mất? Hẳn không phải, nếu đối phương thật mạnh như vậy mà nói, đã sớm đi ra. Nhưng đối phương không có đi ra. Hiển nhiên, đối phương hoặc bởi vì nguyên nhân gì không cách nào đi ra, hoặc kiêng kị đội hình của bọn hắn, sau đó chờ bọn hắn đi vào.
Về phần kiếm khí của hắn vô duyên vô cớ biến mất hắn cũng rất tò mòi
Dương Diệp nhìn thoáng qua Đại Hắc, Tiểu Hắc còn có Tiểu Điêu.
- Nếu không, các ngươi ai vào xem?
Đại Hắc và Tiểu Hắc quay đầu nhìn về phía Tiểu Điêu.
Tiểu Điêu: Nhìn thấy biểu lộ của Tiểu Điêu có chút khó coi, Dương Diệp cười nói:
- Nói giỡn đấy.
Hắn tự nhiên sẽ không để cho đối phương đi vào, bên trong nguy hiểm khó lường, cho đối phương đi vào, nói rõ là hố đối phương. Như vậy nhất định sẽ làm cho đối phương sinh lòng oán hận. Hơn nữa lợi dụng đối phương như vậy, khẳng định cũng sẽ để cho đám người Tiểu Hắc không thích.
Còn nữa, hắn cũng không phải loại người như vậy. Hiện tại Tiểu Điêu đã đi theo hắn, loại sự tình hố thủ hạ này, hắn tự nhiên sẽ không làm.
Nghe Dương Diệp nói, thần sắc của Tiểu Điêu có chút buông lỏng, nhưng đúng lúc này, Dương Diệp lại nói:
- Mọi người chúng ta cùng nhau đi vào!
Lúc này đây, không chỉ Tiểu Điêu, ngay cả Đại Hắc và Tiểu Hắc thân sắc cũng có chút khó coi.
Hiển nhiên, đối với cái hắc động kia, chúng cũng vô cùng kiêng kị.
Dương Diệp cười nói:
- Nếu như các ngươi sợ, vậy thì trốn vào tháp đi.
Đại Hắc và Tiểu Hắc nhìn nhau, sau đó trở về bên cạnh Dương Diệp, chúng cũng không ngốc, đi vào? Để cho Dương Diệp một người đi mạo hiểm? Về sau còn muốn hảo hảo lăn lộn không. Tiểu Điêu nghe Dương Diệp nói, có chút ý động, nhưng nhìn Đại Hắc và Tiểu Hắc tỏ thái độ, nó cũng vội vàng đi qua, biểu thị cùng Dương Diệp chung một chỗ.
Nó cũng không ngốc!
Dương Diệp vuốt đầu của Đại Hắc và Tiểu Hắc, sau đó cười nói:
- Tốt, để cho chúng ta vào xem, đến tột cùng là thân thánh phương nào!
Nói xong, thân hình hắn khẽ động, ngồi ở trên lưng Đại Hắc, sau đó nói:
- ĐỊI
Đại Hắc hiểu ý, mang theo Dương Diệp đi vào, Tiểu Điêu cùng Tiểu Hắc vội vàng đuổi theo.
Tiến hành xúc động?
Kỳ thật cũng không phải xúc động. Hắn biết rõ, trong sơn động này khẳng định có nguy hiểm. Nhưng nguy hiểm thì thế nào? Hắn có lựa chọn sao?
Có lựa chọn.
Hiện tại hắn chỉ có hai lựa chọn, một là quay đầu trở về, hai là tiếp tục đi tới. Quay đầu trở về ý vị như thế nào, hắn biết rõ, ý nghĩa hắn rất có thể sẽ ngồi chờ chết. Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn tiến lên.
Liêu thoáng một phát, có lẽ có chuyển cơi
Vừa vào sơn động, một trận gió lạnh đánh úp lại, Dương Diệp không khỏi nhướng mày, bởi vì cỗ gió lạnh này vậy mà trực tiếp xuyên qua bình chướng kiếm ý của hắn.
Gió không đơn giản!
Dương Diệp thu hồi ánh mắt, sau đó đánh giá bốn phía, lúc này hắn mới phát hiện, ở trong sơn động này, vậy mà không có Vụ Chướng. Hắn quay đầu nhìn về phía cửa động, quả nhiên như hắn dự liệu, những Vụ Chướng kia muốn vào sơn động, đều bị gió lạnh ngăn cản. Dương Diệp thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bốn phía.
Sau khi tiến vào động, Dương Diệp phát hiện, sơn động này rộng lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, nhìn không tới đỉnh động, hai bên trái phải cũng nhìn không thấy biên giới, vê phần phía trước cũng như thế, liếc nhìn không tới đầu.
Trâm mặc một cái chớp mắt, Dương Diệp vỗ nhẹ nhẹ Đại Hắc, Đại Hắc hiểu ý, tiếp tục đi tới.
Bất kể là Dương Diệp hay đám thú Đại Hắc, lúc này đều bảo trì đề phòng cao độ.
Thời gian không ngừng trôi qua, Dương Diệp và đám thú Đại Hắc đã đi gần nửa canh giờ, vẫn không có đến cuối cùng, lúc này Dương Diệp xem như có chút minh bạch tại sao kiếm khí của mình không có động tĩnh. Bởi vì động này quá sâu, kiếm khí của hắn một đường thông suốt, khả năng đã không biết bắn đi nơi nào.
Đương nhiên, cũng không bài trừ là có người hoặc Yêu thú chơi đùa mất.
Nói tóm lại, vẫn phải cẩn thận một ít.
Càng đi vào sâu càng tối, bất quá cũng may, bất kể là hắn hay đám thú Tiểu Điêu, đêm tối đối với bọn họ mà nói đều không có ảnh hưởng gì, y nguyên có thể thấy rõ hết thảy.
Đúng lúc này, Đại Hắc, Tiểu Hắc còn có Tiểu Điêu không hẹn mà cùng ngừng lại.
Híz-khà-zzz
Trong tràng đột nhiên vang lên thanh âm giống như xà thổ tín.
Nghe được thanh âm này, bộ lông của Đại Hắc và Tiểu Hắc đều dựng lên, trên người Tiểu Điêu cũng nhiều ra một tầng lân phiến dày đặc.