Chương 2929: Liêu mạng, khi nào sợ quá? (1)
Chương 2929: Liêu mạng, khi nào sợ quá? (1)Chương 2929: Liêu mạng, khi nào sợ quá? (1)
Thật giống như không có thua qual
Dương Diệp đã hoá đái
Tiểu Thiên rất thần bí, vô cùng thần bí. Tự nhiên hắn cho rằng nàng thật sự không biết đánh nhau, nhưng bây giờ hắn mới biết, người ta không phải không biết đánh nhau, mà không thích đánh nhau, sau đó còn cực kỳ trâu bò phong ấn năng lực đánh nhau của mình.
Nàng đến tột cùng là ai?
Hiếu kỳ!
Cực kỳ hiếu kỳ!
Ngoại trừ hiếu kỳ thân phận cùng lại lịch của Tiểu Thiên, còn hiếu kỳ thực lực của Tiểu Thiên, thực lực chân chính của nàng mạnh bao nhiêu? Dương Diệp không biết, cũng không xác định, thế nhưng chắc chắn sẽ không yêu!
Trâm mặc nháy mắt, Dương Diệp nói:
- Tiểu Thiên, ngươi có thể mở phong ấn hay không, sau đó giúp †a một chút?
Tiểu Thiên mở to mắt, sau đó lắc đầu. - Không thểt
- Tại sao?
Dương Diệp không rõ.
- Bởi vì ta quên cách giải phong rồi!
Tiểu Thiên nói.
Dương Diệp:
Lúc này Tiểu Thiên lại nói:
- Hơn nữa coi như có thể giải phong, cũng không thể giúp ngươi đánh nhau.
- Tại sao? Chúng ta không phải bằng hữu sao?
Dương Diệp hỏi.
Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ngươi biết tại sao đám người Tiểu Tiểu Thiên không nhúng tay vào chuyện giữa các chủng tộc không? Bởi vì pháp tắc!
- Pháp tắc?
Dương Diệp không rõ.
Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Pháp tắc sinh tồn, vũ trụ này, tương đương với một hệ thống sinh thái, ở trong này, nhân tộc, yêu tộc, hay chủng tộc khác, đều là tương sinh tương khắc, đơn giản mà nói, vạn vật đều là tương sinh tương khắc. Nếu như đám người Tiểu Tiểu Thiên can thiệp, sẽ phá hư hệ thống sinh thái, hệ thống sinh thái mất đi cân bằng, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Vì lẽ đó, chỉ cân Nhân tộc, Yêu tộc, hoặc tộc khác không đi phá hoại bản nguyên thế giới, đám người Tiểu Tiểu Thiên sẽ không quan tâm các ngươi tranh đấu như thế nào.
Dương Diệp gật đầu.
- Ta rõ ràng rồi!
Tiểu Thiên cười hì hì.
- Ngươi cố lên, ta đi chơi đây!
Nói xong nàng trực tiếp chui vào trong Hồng Mông tháp.
Dương Diệp trâm mặc hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía thêm đá, lần này hắn chỉ có thể dựa vào chính mình rồi! Hắn không có lựa chọn trắng trợn đi tới, mà triệt để hòa vào trong không gian, dùng Kiếm Vực triệt để che giấu mình.
Trước kia sở dĩ hắn để Dạ Lưu Vân công bố một tháng sau mới lên Đại Thế Giới, kỳ thực mục đích là vì che dấu tai mắt người, để người tập trung chú ý ở một tháng sau. Hắn tin tưởng, những thế lực kia của Đại Thế Giới khẳng định đã biết hắn ở một tháng sau tới xông thiên lộ. Nhưng hắn không phải một tháng sau đến, mà hiện tại liền muốn xông! Xuất kỳ bất ý!
Trong không gian, Dương Diệp một đường tiềm hành, rất thuận lợi, cực kỳ thuận lợi, chưa từng xuất hiện bất luận người nào.
Thế nhưng Dương Diệp dùng toàn bộ tinh thần đề phòng. Tuy hắn nói cho thế nhân sau một tháng mới bắt đầu xông thiên lộ, nhưng ai dám cam đoan Đại Thế Giới sau một tháng mới sẽ phái cường giả đến trấn thủ?
Vì lẽ đó vẫn phải cẩn thận!
Sau ba canh giờ, Dương Diệp đột nhiên ngừng lại.
Ở trước mặt hắn không xa, có một cánh cửa màu sắc rực rỡ.
Thông Thiên môn!
Xuyên qua cánh cửa này, tương đương với đến phạm vi Đại Thế Giới.
Trâm mặc nháy mắt, thân hình Dương Diệp hơi động, trực tiếp xuyên qua Thông Thiên môn. Mười tức sau, Dương Diệp mở mắt ra, mới vừa mở mắt, còn chưa kịp nhìn rõ ràng tình hình xung quanh, một tiếng hét phẫn nộ truyền tới.
- Người phương nào lại dám xông vào Thông Thiên lội
Nói xong, một lão giả áo bào trắng trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp. Lúc này, Dương Diệp cũng thấy rõ cảnh tượng xung quanh, lúc này hắn thân ở trên một thạch đài, sau lưng hắn là Thông Thiên môn. Bốn phía có một bình phong vô hình, nơi này là một tiểu không gian nửa đóng kín. Mà ở cách đó không xa, còn có một cánh cửa.
Dương Diệp nhìn lướt qua bốn phía.
- Đây chính là Đại Thế Giới?
- Ngươi là Dương Diệp!
Lúc này lão giả áo bào trắng đột nhiên trâm giọng nói:
- Ngươi không phải một tháng sau mới bắt đầu xông sao?
Dương Diệp nhìn về phía lão giả áo bào trắng.
- Ngươi là Mã gia, hay Đế Tông, Chiến Các? Hay là Thần Phượng tộc?
- Mã gial
Khóe miệng lão giả áo bào trắng cười gắn.
- Dương Diệp, đường sống ngươi không đi, tử lộ ngươi lại xông, ngày hôm nay...