Chương 2938: Đánh cho sợ rồi! (2)
Chương 2938: Đánh cho sợ rồi! (2)Chương 2938: Đánh cho sợ rồi! (2)
Theo một tiếng nổ lớn vang lên, đường kiếm khí kia của Dương Diệp trực tiếp âm âm vỡ nát, bàn tay năng lượng lớn này cũng trực tiếp vỡ nát ra, mà lúc này, ở đó lại có một đường kiếm quang hiện lên!
Luân Hồi Nhất Kiếm!
Nhìn thấy một kiếm này, mấy cường giả Âm Dương cảnh bên cạnh biến sắc, tất cả đều lùi lại vê phía sau. Một kiếm này thật sự uy hiếp bọn họ quá lớn, đặc biệt là lúc ở khoảng cách gần, một kiếm này có thể trực tiếp giết chết bọn họ trong nháy mắt! Bởi vậy, bọn họ chỉ có thể lựa chọn
tránh raI
Khi Hoa lão ở nhìn thấy một kiếm này, trong mắt cũng có thêm một tia nghiêm trọng, uy lực của một kiếm này thật sự có chút mạnh mẽ, tuy nhiên cũng chỉ là có chút mạnh mẽ thôi. Nếu muốn giết chết hắn trong nháy mắt, cho dù có mạnh mẽ hơn gấp mấy lân cũng làm không được, nhưng hắn lại không thể khinh thường, cũng không dám khinh thường.
Hai tay của Hoa lão khẽ run lên, trong phút chốc chợt vỗ một cái vê phía
trước. Âm!
Không gian ở trước mặt hắn chấn động mạnh, một lực lượng khủng khiếp lập tức cuốn về phía một kiếm này của Dương Diệp.
Trong mắt của mọi người, một kiếm này của Dương Diệp trực tiếp va chạm vào lực lượng kia.
Âm!
Hai luông lực lượng vừa mới tiếp xúc đã chợt nổ mạnh. Ngay sau đó, một sóng khí mạnh mẽ lập tức bắn ra xung quanh, sóng khí này có uy lực rất mạnh, trực tiếp đẩy Dương Diệp cùng lão già áo hoa bào liên tục lùi lại phía sau. Tuy nhiên Hoa lão lui hai trăm liền ngừng lại, Dương Diệp lại lui gân nghìn trượng. Đây là dưới tình huống có nắp quan tài chống đốt
Mà vào giây phút Dương Diệp dừng lại, kiếm trong tay hắn đã biến mất, lúc này vẻ mặt Hoa lão biến đổi, sau đó trực tiếp đập mạnh mấy cái ở trước mặt mình!
Âm ầm ầm!
Ở nơi đây, từng tiếng nổ lớn giống như sấm sét nổ vang, rất nhanh đã khôi phục lại sự yên tĩnh. Mà lúc này, Hoa lão lại lùi về phía sau mấy trăm trượng!
Lúc này, ở trên thân Hoa lão có bao nhiêu vết kiếm thương, vẻ mặt hắn cũng trở nên trắng. Rõ ràng, sau khi trúng Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật cùng Luân Hồi Nhất Kiếm của Dương Diệp, hắn cũng không được dễ chịu lắm. Đương nhiên, Dương Diệp thảm hơn hắn. Mặc dù có nắp quan tài chống đỡ, nhưng khóe miệng Dương Diệp đã tràn ra máu tươi, đó là bởi vì ngũ tạng cùng trong cơ thể của hắn đều đã bị đánh nát!
Đừng thấy hắn có thể chống lại cường giả Luân Hồi cảnh thì rất uy phong, thật ra mỗi lần bị Hoa lão tấn công, hắn đều đặc biệt không dễ chịu. Lực lượng của đối phương quá mạnh mẽ, đến mức nắp quan tài cũng không có cách nào hoàn toàn đón đỡ, một phận lực lượng đập vào trên người hắn khiến cơ thể của hắn cũng sắp không chịu nổi.
Nếu như không có nắp quan tài, hắn tuyệt đối không nhận được đối phương một chiêu!
Phía xa, Hoa lão nhìn vết kiếm trên người mình, sau đó nhìn vê phía Dương Diệp, giờ phút này, hắn có chút hối hận vì trước đây để cho Mã Vô Địch xuống hạ vị diện trêu chọc Dương Diệp. Thiên phú và thực lực của Dương Diệp quá khủng khiếp, làm cho hắn thấy tim đập nhanh. Người như thế, hoặc là đừng trêu chọc, hoặc là trêu chọc xong thì nhất định phải giết chết bằng được!
Nếu không, chờ hắn tiếp tục trưởng thành tiếp, chắc chắn sẽ là tai họa đối với Mã gial Mã Vô Địch vì bản thân đã trêu chọc loại điên khùng Dương Diệp này, trực tiếp đẩy Mã gia lên một tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Báo thù sao? Kết quả chính là Mã gia tổn thất mấy cường giả Âm Dương cảnh, mà Dương Diệp vẫn còn sống, thậm chí có khả năng còn có thể chết nhiều hơn. Không báo thù? Mã gia bị Dương Diệp đánh vào mặt, thù này không báo thì sau đó Mã gia làm sao đứng vững ở Đại Thế Giới được?
Trước đó, hắn cảm thấy nhất định phải báo thù, không chỉ hắn mà người Mã gia đều có ý này. Mã Vô Địch có thể chết, nhưng Mã gia không thể bị người ta đánh vào mặt. Nhưng bây giờ...
Hoa lão im lặng rất lâu mới nhìn về phía Dương Diệp:
- Dương Diệp, bây giờ ta rời đi, chuyện giữa ngươi cùng Mã gia ta xóa bỏ, ngươi thấy thế nào?
Do dự một lát, hắn vẫn quyết định không báo thù. Trước đó không biết thực lực của Dương Diệp, hắn cảm thấy một cường giả Luân Hồi cảnh cộng thêm mười cường giả Âm Dương cảnh thì tuyệt đối có thể giết được Dương Diệp. Nhưng bây giờ... Sự thật chứng minh hắn sai rồi. Tiếp tục chiến đấu cùng Dương Diệp, đến cuối cùng cho dù bọn họ có giết Dương Diệp thì có thể thu được gì đây?
Không thể thu được gì cả, không chỉ vậy, trái lại còn có thể có thể tiếp tục tổn thất rất nhiều cường giả, thậm chí cuối cùng Mã gia cũng có thể bị Dương Diệp kéo cho tàn lụi!
Trước đó không xác định thực lực cùng thiên phú và tiêm lực của Dương Diệp, khi đó mặt mũi của Mã gia quan trọng, nhưng bây giờ, khi biết thực lực cùng tiêm lực của Dương Diệp, mặt mũi gì đó đã không quan trọng nữa.
Nghe thấy Hoa lão nói vậy, những cường giả Âm Dương cảnh lập tức biến sắc, bọn họ không ngờ được Hoa lão đột nhiên muốn đi câu hòal
Một tên Âm Dương cảnh huyền giả trong đó đang muốn nói, Hoa lão đã khoát tay áo:
- Không cân nói nữa. Chuyện của Mã gia ta còn chưa tới phiên người khác tới làm chủ.
Nói xong, hắn nhìn vê phía Dương Diệp:
- Chỉ cân ngươi gật đầu, bây giờ lão phu sẽ rời đi, đồng thời bảo đảm sau này không có bất kỳ kẻ nào của Mã gia ta tới gây phiền phức cho ngươi nữal
Dương Diệp cũng không ngờ được Hoa lão lại đột nhiên làm như vậy, vừa rồi hắn cùng đối phương còn đang đánh tới ngươi chết ta sống, hiện tại đối phương lại nói đừng đánh, đồng thời muốn dừng tay giảng hòa, biến hóa này hơi nhanh rồi. Tuy nhiên, đây cũng là chuyện tốt đối với hắn. Hắn lập tức khẽ gật đầu: - Có thể!
Hắn biết rõ, nếu như hắn không đáp ứng, vậy lão già này nhất định sẽ bất chấp tất cả mọi giá để giết chết hắn. Cho dù hắn không sợ, nhưng không cần thiết. Hắn cũng nghĩ như Hoa lão, cho dù tiêu diệt Mã gia, hắn cũng không có lợi ích gì!
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, hai tay Hoa lão lập tức thả lỏng ra. Không chỉ hai tay, trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì, điều này có nghĩa là ân oán giữa Mã gia cùng Dương Diệp lúc trước kết thúc.
Hoa lão nhìn thật sâu vào trong mắt Dương Diệp, sau đó xoay người trực tiếp biến mất.
Hoa lão đi rồi, Dương Diệp đột nhiên im lặng một lát. Đột nhiên, hắn dường như nghĩ tới điêu gì và nhìn vê phía bốn gã huyền giả Âm Dương cảnh, nói:
- Trời ạ, các ngươi tự nhiên không chạy...
Mọi người: