Chương 2941: Hèn mòn mới là con đường tốt nhất! (1)
Chương 2941: Hèn mòn mới là con đường tốt nhất! (1)Chương 2941: Hèn mòn mới là con đường tốt nhất! (1)
Giống như trước đây, sau khi Dương Diệp ra ngoài liên trực tiếp thi triển ra ba đạo Luân Hồi Nhất Kiếm, su đó hắn trực tiếp xoay người bước vào trong cánh cửa thông thiên.
Đầu cũng không quay lại!
Ở đó, vẻ mặt lão già áo bào đen thâm trầm đáng sợi
Yên lặng trong chớp mắt, lão già áo bào đen đột nhiên phát ra tiếng gâm giận dữ, sau đó chợt đánh ra một chưởng.
Âm!
Ở đó không gian bên trong mấy ngàn trượng lập tức bắt đầu dao động kịch liệt giống như nước sôi vậy.
Bất bình!
Lúc này lão già áo bào đen rất bất bình!
Bị chút vết thương cũng không tính là gì, chủ yếu nhất là hắn cảm giác bị sỉ nhục, hắn đường đường là một cường giả Luân Hồi cảnh lại bị một con kiến hôi cảnh giới Bán ThầnI trêu chọc như vậy!
Hắn thấy Dương Diệp chính là đang đùa bỡn hắn!
Nếu như chuyện này truyền đi, không cần phải nói, sau này hắn ở trong các cường giả Luânc Hồi cảnh nhất định là không còn mặt mũi nào gặp người nữal
Nhiều lần lão già đều muốn trực tiếp lao xuống tìm Dương Diệp, nhưng vừa nghĩ tới U Minh Điện, hắn lại kbỏ đi ý nghĩ này. Một khi xuống, cảnh giới bị áp chế mà gặp phải người U Minh Điện, hắn chắc chắn phải chết. Thậm chí, hắn thấy sở dĩ Dương Diệp làm như thế, có khả năng chính là muốn lừa hắn xuống!
Nhưng nếu như không đi xuống, cho dù hắn không bị Dương Diệp mài chết, cũng có khả năng bị tức chết!
Cuối cùng là cường giả Luân Hồi cảnh, hắn rất nhanh đấbình tính lại.
Nhìn cánh cửa thông thiên này rất lâu, khóe miệng lão già áo bào đen cong lên nở một nụ cười lạnh, sau đó xoay người ngồi xếp bằng tại chỗ...
Hạ vị diện.
Lúc này, kiếm ý của Dương Diệp tuyệt đối chưa bắt đầu cắn trả, bởi vì vừa rôi hắn cũng không chiến đấu kịch liệt cùng lão già, đánh xong liên bỏ chạy, chỉ là huyền khí tiêu hao sạch mà thôi. Mỗi lần sử dụng Kiếm Thần Ấn nâng cao kiếm ý, gần như đều có thể duy trì khoảng hai canh giờ. Mà hắn khôi phục huyền khí hoàn toàn thì cân khoảng hơn một canh giờ.
Nói cách khác, mỗi lân hắn nâng cao kiếm ý lại có thể lên Đại Thế Giới hai lân.
Sở dĩ hắn không sử dụng linh châu là vì linh châu quá quý hiếm, loại vật này tốt nhất nên giữ lại để sử dụng vào thời điểm quan trọng.
Bên trong Hồng Mông tháp có linh khí đầy đủ, tốc độ khôi phục huyền khí của hắn tăng lên thật nhiêu.
Qua một canh giờ sau, Dương Diệp trở lại hiện thực, sau đó hắn lại hóa thành một đường kiếm quang phóng lên cao, rất nhanh đã đi tới Đại Thế Giới.
Lão già áo bào đen còn ở đói
Dương Diệp không bất kỳ nói nhảm nào, trực tiếp ra tay. Vào giây phút kiếm trong tay hắn biến mất, lão già áo bào đen phía xa trực tiếp bị đẩy đến ngoài mấy trăm trượng, Dương Diệp cũng không hề dừng tay, tiếp tục lại ra kiếm... Rất nhanh, lão già áo bào đen bị đẩy đến một nghìn ngoài hơn trượng. Lúc này, ba kiếm của hắn đã thi triển xongl
Sau khi thi triển một kiếm cuối cùng xong, Dương Diệp xoay người muốn chạy ra, song khi hắn xoay người thì biểu tình lập tức khó coi, bởi vì chẳng biết lúc nào, ở vị trí cánh cửa thông thiên này đã có thêm một lão già mặc áo gai.
Cường giả Luân Hồi cảnh! Nhìn thấy lão già này, Dương Diệp biết lân này mình chuồn mất không xong rồi!
- Chạy à? Sao ngươi không chạy?
Đúng lúc này, giọng nói lão già áo bào đen đột nhiên truyên đến. Lúc trước, khi hắn rơi vào tình cảnh khó lựa chọn, cuối cùng vẫn quyết định gọi người giúp đỡ, cho dù làm vậy có chút mất mặt, dù sao hắn là Luân Hồi cảnh, Dương Diệp chỉ là Bán Thần. Nhưng, hắn không có cách nào, Dương Diệp quá vô lại, tiếp tục như vậy, hắn rất có khả năng thật sự bị Dương Diệp mài chết!
Dương Diệp quay đầu nhìn về phía lão già áo bào đen, sau đó nói:
- Ta bảo này, ngươi có thấy xấu hổ không? Một mình ngươi là cường giả Luân Hồi cảnh đối mặt với một cảnh giới Bán Thân như ta còn phải gọi người giúp đỡ, mặt mũi của ngươi đâu? Mặt mũi của ngươi đâu?
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, vẻ mặt của lão già áo bào đen rất khó coi. Mà lúc này, Dương Diệp lại nói:
- Nói thật, mặt mũi của cường giả Luân Hồi cảnh các ngươi đều bị ngươi vứt sạch rồi.
Vẻ mặt lão già áo bào đen càng thêm khó coi.
Mà lúc này, lão già mặc áo bào màu xám phía sau Dương Diệp đột nhiên nói:
- Không bằng như vậy đi, ngươi cùng hắn một đấu một, ta không ra tay. Thế nào?
Nghe thấy lão già mặc áo bào màu xám nói vậy, lão già mặc áo bào màu đen này liền nói ngay:
- Dương Diệp, nếu như ngươi một đấu một cùng ta, ta bảo đảm hắn có thể không cần ra tay, ngươi...
- Mặt mũi của các ngươi đâu?
Đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên châm chọc nói:
- Một Luân Hồi cảnh nói với một huyền giả cảnh giới Bán Thần, chúng ta tới một đấu một, chà chà, lời như vậy mà các ngươi cũng nói ra được.
Nói đến đây, hắn đột nhiên thay đổi:
- Không bằng như vậy, ngươi áp chế cảnh giới của mình đến cảnh giới Bán Thần, chúng ta quyết đấu công bằng, thế nào?
Nói xong, Dương Diệp liếc nhìn lão già mặc áo bào màu đen này đầy khiêu khích.
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, lão già mặc áo bào màu đen này nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó nói:
- Dương Diệp, ngươi quả nhiên là khôi hài. Tại sao ta phải áp chế t† cảnh giới xuống chiến đấu công bằng cùng ngươi? Chiến đấu công bằng cùng ngươi, thắng với ta không có lợi, thua, vậy càng không tốt rồi. Dương Diệp, ngươi cũng coi như là một người kiệt xuất, đến thời điểm hiện tại mà vẫn giở trò vặt vãnh như vậy, không thể không nói là quá kém cỏi rồi!
Dương Diệp nhún vai, hắn đánh giá hơi thấp chỉ số thông minh của đối phương. Nếu như đối phương thật sự áp chế cảnh giới đánh với hắn, hắn tuyệt đối nắm chắc giết chết đối phương, đáng tiếc, người ta cũng không ngốc, không mắc lừa!
Lúc này, lão già áo bào đen đột nhiên nói:
- Ra tay cùng lúc, đừng cho hắn cơ hội nữa!
Nói xong, cơ thể hắn thoáng di chuyển, bắn nhanh về phía Dương Diệp.
Mặc dù Dương Diệp là kiếm tâm, nhưng đầu óc rất linh hoạt. Bởi vậy vì đề phòng biến cố xảy ra, hắn trực tiếp nói ra tay cùng, cho dù hai Luân Hồi cảnh ra tay với một Bán Thần có chút mất mặt, nhưng lúc này hắn nhưng không chú ý được nhiều như vậy.