Chương 2943: Bảo vật trong Hồng Mông tháp! (1)
Chương 2943: Bảo vật trong Hồng Mông tháp! (1)Chương 2943: Bảo vật trong Hồng Mông tháp! (1)
Tốc độ của Dương Diệp cũng không chậm. Sau khi Cùng Kỳ chuôn mất, hắn cũng nhanh chóng bước vào trong cánh cửa thông thiên, cứ như vậy, một người một yêu biến mất ở trong mắt của đám người lão già áo bào đen.
Chạy thoát!
Lại chạy thoát!
Vẻ mặt lão già áo bào đen rất khó coi.
Dương Diệp muốn đánh nhau thì đánh, muốn chạy trốn liền bỏ chạy, quả thực xem ở đây trở thành nhà của hắn rồi.
- Mục U huynh, Tô Du huynh, nếu không, chúng ta xuống chứ?
Lúc này, lão già mặc áo gai đột nhiên nhìn vê phía lão già áo bào đen.
Nghe thấy lão già mặc áo gai nói vậy, lão già áo bào đen tên là Mục U cùng lão già áo hoa bào mới xuất hiện tên gọi Tô Du kia đều nhìn về phía hắn. Im lặng trong chớp mắt, Mục U lắc đầu, nói:
- U Minh Điện!
U Minh Điện!
Nghe được ba chữ này, thần sắc ba người đều thoáng thay đổi. Uy hiếp của Dương Diệp chính là sau này, dù sao bây gliờ hắn mới là Bán Thần, cho dù thực lực có nghịch thiên nhưng vẫn chỉ là Bán Thần, hắn không có khả năng chấn động tới căn cơ của bọn họ. Giống như bây giờ, cDương Diệp cũng chỉ có thể trốn chạy.
Nhưng U Minh Điện lại khác. Uy hiếp của U Minh Điện đối với bọn họ cũng không phải sau này mà là bây giờ. Đừng knói tất cả điện hạ của U Minh Điện, chỉ là một Huyết Nữ cũng đủ để chấn động căn cơ của bọn họi
Có thể nói, nếu như không phải vì e ngại U Minh Điện, bọn họ sớm đã xuống giết chết Dương Diệp.
- Nhưng chúng ta lại để cho Dương Diệp này muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Lão già mặc áo gai trâm giọng nói.
Tô Du khẽ gật đầu:
- Tiếp tục như vậy quả thật không phải là cách, mặc dù bây giờ ta xuất hiện, hai người bọn họ sẽ không dám lên đây một thời gian. Nhưng ba người chúng ta cũng không thể cứ canh giữ ở chỗ này. Nhất định phải suy nghĩ một cách để giải quyết chuyện này, nếu không chúng ta sẽ bị hắn ngăn chặn.
Lão già mặc áo gai khẽ gật đầu:
- Mọi người đừng quên điểm quan trọng nhất, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ quả thật không làm gì được chúng ta, cũng không dám lên đây, nhưng nếu như Dương Diệp này đạt được Thần Giả thì sao?
Nghe thấy lão già mặc áo gai nói vậy, vẻ mặt Tô Du cùng Mục U lập tức căng thẳng. Bọn họ thiếu chút nữa quên mất điều này. Dương Diệp bây giờ là Bán Thần, nhưng thực lực đã khủng khiếp như vậy. Nếu như hắn đạt được Thần Giả, khi đó ba người mình thật có thể ngăn cản được hắn sao?
Lúc này, lão già mặc áo gai lại nói:
- Chuyện Bán Thần giết Luân Hồi cảnh mặc dù không dễ, nhưng các ngươi chắc hẳn từng nghe nói không ít chuyện Thần Giả giết Luân Hồi cảnh đi?
Bọn họ tất nhiên đã từng nghe nói!
Trước đây, khi Tiêu Dao Tử cùng Kiếm Vô Cực ở cảnh giưới Thần Giả, cho dù là cường giả Luân Hồi cảnh ở trước mặt bọn họ cũng phải nhượng bộ lui binh!
Ở thế giới này, rất nhiều người không thể cân nhắc theo lẽ thường. Ví dụ như Kiếm Vô Cực, ví dụ như Tiêu Dao Tử, hay ví dụ như Dương Diệp này...
Mọi người ở đó im lặng.
Ba người đều có phần khó xử. Không thể xuống, bọn họ lại không thể mỗi ngày canh giữ ở chỗ này, hơn nữa bọn họ cũng sợ Dương Diệp ở phía dưới xông qua Thần Giả, nếu chẳng may Dương Diệp thật sự đạt tới Thần Giả, khi đó sẽ càng lớn chuyện!
Ở đó, ba người im lặng rất lâu, cuối cùng bọn họ liếc mắt nhìn nhau và khẽ gật đầu, giống như có quyết định gì đó...
Hạ vị diện.
Dương Diệp cùng Cùng Kỳ chạy trốn tới hạ vị diện, giống như trước đây, Dương Diệp chui được dưới nền đất, sau đó tiến vào bên trong Hồng Mông tháp bắt đầu chữa trị cơ thể. Dương Diệp phát hiện ra một điểm, đó chính là kiếm ý của hắn cắn trả, đau đớn hình như nhẹ hơn trước rất nhiều. Trước đây kiếm ý cắn trả làm hắn thật sự đau đớn đến mức không muốn sống nữa.
Nhưng bây giờ, cho dù cũng rất đau đớn, nhưng không cảm giác đau đớn đến mức không muốn sống nữa.
Cuối cùng, hắn tìm được nguyên nhân. Đó chính là thói quen. Thường bị kiếm ý cắn trả khiến hắn đã quen với sự đau khổ này. Đối Dương Diệp, đây coi như là chuyện tốt...
Qua rất lâu, Dương Diệp được Hồng Mông tháp chữa trị, vết thương đã hoàn toàn khôi phục
Trong hiện thực, trên mặt đất, Dương Diệp nhìn vê phía Cùng Kỳ. Lúc này, Cùng Kỳ đang chữa thương. Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Lão huynh, ngươi ở trong tháp của ta khôi phục cơ thể nhanh hơn.
Vừa rồi hắn đã mời Cùng Kỳ tiến bên trong Hồng Mông tháp, nhưng Cùng Kỳ chết sống không vào khiến hắn thấy rất khó hiểu. Bởi vì, Hồng Mông tháp không có ác ý với Cùng Kỳ, nhưng Cùng Kỳ không chịu tiến vào trong.
Phía xa, Cùng Kỳ mở mắt và lắc đầu.
- Vì sao?
Dương Diệp không hiểu.
Cùng Kỳ im lặng trong chớp mắt, sau đó nói:
- Ngươi biết vì sao tháp của ngươi lực uy hiếp với yêu thú lớn như vậy không?
Dương Diệp lắc đầu. Hắn rất tò mò về điều Cùng Kỳ nói.
Cùng Kỳ nói:
- Tháp của ngươi là chí bảo. Không đúng, nghiêm khắc mà nói thì nó đã không phải là bảo vật nữa.
- Không phải bảo vật à?
Dương Diệp nhíu mày:
- Vậy nó là cấp bậc gì? - Cấp bậc?
Cùng Kỳ liếc nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Ta cũng không biết. Bởi vì trước đây ta cũng chỉ nghe qua, không có thấy tận mắt nhìn thấy.
Dương Diệp:
Cùng Kỳ lại nói:
- Cho dù nó vô cùng cường đại, nhưng bản thân nó không có lực chấn áp gì với yêu thú, tác dụng của nó cũng không phải nhằm vào yêu thú, thật sự có lực chấn áp với yêu thú là một món bảo vật khác trong tháp này của ngươi!
- Một món bảo vật khác!
Dương Diệp ngẩn người, sau đó nói:
- Bên trong còn có một món bảo vật khác à? Sao ta không biết vậy?
Cùng Kỳ nói:
- Trước đây ta cũng không xác định, nhưng sau khi đi vào, ta ngửi thấy được hơi thở của nó. Bởi vì trước đây ta đã gặp qua, cả đời ta cũng không quên mùi của nó. Chẳng qua ta không rõ tại sao món bảo vật đó lại ở trong tháp này của ngươi, hơn nữa hình như đối phương cũng không thể hiện thân! Trong tháp còn có bảo vật!