Chương 2996: Ta có chút ngượng ngùng! (2)
Chương 2996: Ta có chút ngượng ngùng! (2)Chương 2996: Ta có chút ngượng ngùng! (2)
Mà nàng ra tay cũng không đơn giản, nàng chú trọng không phải lực lượng, mà là điểm yếu hại, gần như mỗi lần ra tay đều trực tiếp công kích vào chỗ yếu hại của Khô Viên, điều này làm cho Khô Viên chiến đấu cũng kinh hồn bạt vía, bởi vì chỉ cần hắn bị đánh trúng một lần, không chết cũng phải tàn!
Nhìn rất lâu, Dương Diệp lắc đầu:
- Khô Viên thất bại! Bên cạnh Dương Diệp, Man Sư không hiểu:
- Vì sao? Ngươi xem lực lượng của Khô Viên rất mạnh, Ngôn Linh Tuyết vẫn luôn tránh.
Dương Diệp nói:
- Thoạt nhìn là Khô Viên chiếm thế thượng phong, nhưng thật ra Khô Viên bây giờ luôn có nguy cơ, có chút không chú ý sẽ bị một đòn của nữ nhân này làm mất mạng. Nữ nhân này thật không đơn giản, nàng hiểu được cách đón dài trốn ngắn, càng hiểu được cách tỏ ra thế yếu dụ địch, đây hoàn toàn chính là cách loài người thường sử dụng!
- Loài người?
Man Sư ngẩn người, sau đó nói:
- Ngươi không nói ta còn không phát hiện ra, ngươi vừa nói ta lại thấy ngươi cũng có chút giống loài người đấy!
Dương! Diệp nheo mắt, nói:
- Sao lại nói vậy?
Man Sư nói:
- Bởi vì có lúc ngươi ra tay lại giống như Ngôn Linh Tuyết vậy, thích tìm nhược điểm củca đối phương. Tuy nhiên ngươi chắc chắn không phải loài người, loài người sao có thể có thân thể cường đại như ngươi vậy.
Dương Diệp mỉm cười, không nói gìk.
Trên đài luận võ, cuộc chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, lúc này Khô Viên rõ ràng không nương tay, từng quyền đều mạnh hơn, bây giờ mỗi lần nắm đấm của Khô Viên chém ra, còn mạnh hơn lúc Dương Diệp sử dụng lực lượng giới hạn rất nhiều. Lúc này, không gian trên đài luận võ đều bị nắm đấm của Khô Viên làm cho chấn động mãnh liệt!
Nhưng Ngôn Linh Tuyết lại giống như một con bướm lượn qua bụi hoa, nhiều lần tránh được nắm đấm của Khô Viên, đồng thời thỉnh thoảng dành cho Khô Viên một đòn trí mạng.
Bởi vậy, lúc này Khô Viên lại có vẻ chật vật hơn!
Dưới đài, Dương Diệp im lặng. Lực lượng, nếu như quá chú trọng lực lượng, không chú trọng kỹ xảo, vậy có khả năng bị người dùng bốn lạng đánh bạt ngàn cân. Giống như lúc này, Khô Viên đã bị Ngôn Linh Tuyết dùng bốn lạng đánh bạt ngàn cân.
Bất kể là lực lượng, hay là kỹ xảo, thậm chí tốc độ đều phải chú trọng, trừ khi ngươi có thể làm đến mức tận cùng, ví dụ như lực lượng, nếu như có thể làm được một quyên đánh nát mảnh không gian này, vậy không cần phải nói, kỹ xảo cùng tốc độ gì đó ở trước mặt lực lượng này tuyệt đối không đáng kể tới. Nhưng nếu như không thể, vậy cũng chỉ có thể là bi kịch!
Sau một khắc.
Theo một đòn của Ngôn Linh Tuyết đánh vào trước ngực của Khô Viên, Khô Viên trực tiếp bay ngược ra ngoài, mà lúc này, Ngôn Linh Tuyết trực tiếp xông lên, sau đó công kích mạnh mẽ đối với Khô Viên một trận...
Âm!
Ở trong ánh mắt của tất cả yêu thú, Khô Viên cuối cùng bay ra ngoài, cuối cùng nặng nề rơi xuống mặt đất. Mà hắn còn chưa đứng lên, Ngôn Linh Tuyết lại xuất hiện ở trước mặt của hắn, sau đó tay ngọc để ở giữa chân mày của Khô Viên.
Khô Viên thất bại!
Ngôn Linh Tuyết thu bàn tay về, nói:
- Ngươi quá chú trọng lực lượng mà quên đi kỹ xảo, nếu là kiếm tu trong truyền thuyết loài người, kiếm tu có thể một kiếm phá vạn pháp, ngươi chết thế nào cũng không biết.
- Một kiếm phá vạn pháp?
Khô Viên trầm giọng nói:
- Ngươi gọi đây là một kiếm phá vạn pháp sao?
Ngôn Linh Tuyết lắc đầu:
- Không phải, tuy nhiên ta đang học!
Khô Viên im lặng rất lâu, sau đó nói:
- Ta hiểu được! Chúc mừng ngươi!
Lúc này, Cổ Mạt xuất hiện ở trên đài luận võ, nói:
- Thanh Điểu tộc, Ngôn Linh Tuyết thắng.
Phía dưới, rất nhiều yêu thú lập tức bắt đầu hoan hô, trong đó Thanh Điểu tộc hoan hô lớn nhất, tiếng hô xông thẳng lên trời.
Cổ Mạt khẽ gật đầu, nói:
- Nghỉ ngơi một chút, hai canh giờ sau sẽ là một trận so tài cuối cùng!
Ngôn Linh Tuyết khẽ gật đầu, sau đó đi xuống đài luận võ.
Bên cạnh Dương Diệp, Man Sư nói:
- Tiểu Dương, nữ nhân này không đơn giản, ngươi có nắm chắc không?
Dương Diệp liếc mắt nhìn đối phương:
- Hẳn phải cói
Man Sư:
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua hai canh giờ, Dương Diệp cùng Ngôn Linh Tuyết xuất hiện ở trên đài luận võ.
Cổ Mạt liếc nhìn Dương Diệp cùng Ngôn Linh Tuyết, nói:
- Cho dù quyên cước không có mắt, nhưng các ngươi đều là thiên tài của Yêu tộc ta, ta hi vọng mọi người có thể điểm đến là dừng!
Nói xong, hắn cố ý liếc nhìn Dương Diệp. Dương Diệp rất thần bí, hắn hoàn toàn nhìn không thấu, hơn nữa, trước đây Yêu Thần cũng coi trọng Dương Diệp như vậy, cho nên hắn càng coi trọng Dương Diệp hơn.
Dương Diệp khẽ gật đầu, chỉ là so tài, hắn tất nhiên sẽ không ra tay giết chết, hắn cũng không phải là mất trí. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là Ngôn Linh Tuyết không xuống tay muốn giết hắn.
Nguyên tắc làm người của hắn là người khác đối với hắn thế nào, hắn đối với người khác như thết Đối diện Dương Diệp, Ngôn Linh Tuyết thoáng động cổ tay, một thanh kiếm xuất hiện ở trong tay nàng, nói:
- Đến đây đi!
Dương Diệp ngẩn người:
- Ngươi cần vũ khí?
Ngôn Linh Tuyết nói:
- Ngươi cũng có thể sử dụng!
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ta không!
Ngôn Linh Tuyết đột nhiên vung tay phải lên, một thanh kiếm xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, nói:
- Bây giờ thì có!
Dương Diệp nhìn kiếm trước mặt, sửng sốt một hồi lâu, sau đó hắn cầm thanh kiếm kia, nói:
- Cái này, cái này ta lại có chút ngượng ngùng...