Chương 3008: Không ở thế giới này! (1)
Chương 3008: Không ở thế giới này! (1)Chương 3008: Không ở thế giới này! (1)
Tiểu Thiên lắc đầu, nàng biết chuyện này không có cách nào xử lý tốt được.
Hai tay của Dương Diệp run rẩy đặt ở trên lông giam này, hắn nhìn Tiểu Bạch rất lâu, sau đó nói:
- Tiểu Bạch, ta biết chuyện người không thích nhất là bị người khác giam giữ, xin lỗi, thật sự xin lỗi, ban đầu ta không thể cố gắng bảo vệ tốt cho ngươi, thật sự xin lỗi. Từ nay về sau, ta sẽ không để cho ngươi xa ta nữa.
Vừa dứt lời, tâm niệm hắn thoáng động, Tiểu Bạch lập tức bị hắn thu vào trong thế giới của Hồng Mông tháp.
- Lớn mật!
Mà vào lúc này, một tiếng gầm thét giận dữ đột nhiên xuất hiện nham thạch nóng chảy dưới nền đất, ngay sau đó, một lão già mặc áo bào màu đỏ trên người xuất hiện ở cách Dương Diệp cùng Tiểu Thiên không xa.
Lão già mặc áo bào màu đỏ nhìn chằm chằm Dương Diệp cùng Tiểu Thiên, hắn không ngờ được Có người có thể đến nơi này.
Dương Diệp quay đầu lại nhìn về phía lão già mặc áo bào màu đỏ, lúc này, hai mắt hắn đã đỏ như máu, sát ý của hắn đã đạt được đỉnh phong, đã hoàn toàn áp chế kiếm ý.
Tiểu Thiên liếc nhìn Dương Diệp và không nói gì.
Phía xa, nhìn thấy dáng vẻ của Dương Diệp giờ phút này, lão già mặc áo bào màu đỏ này nhíu mày, im lặng trong chớp mắt, trong mắt hắn chợt lóe lên một tia sát ý lạnh lẽo:
- Ngươi không phải là Dương tộc, ngươi là loài người!
Dương Diệp chậm rãi đi vê phía lão già mặc áo bào màu đỏ:
- Linh trí của Tiểu Bạch ở đâu?
- Giao linh trí của linh chủ ra, chúng ta sẽ rời đi
Đúng lúc này, Tiểu Thiên đột nhiên nói.
Lão già mặc áo bào màu đỏ nheo mắt lại:
- Các ngươi làm sao biết được linh chủ!
Cổ tay của Dương Diệp thoáng động, Kiếm Tổ xuất hiện ở trong tay hắn, lúc này, Tiểu Thiên lại vội vàng kéo tay hắn, sau đó nhìn về phía lão già mặc áo bào màu đỏ này:
- Thân Phượng tộc giam gầm linh chủ thiên địa, chuyện này thật sự sẽ khiến trời đất oán giận, các ngươi nhanh giao linh trí của nàng ra, bằng không Thần Phượng tộc ngươi sẽ lâm nguy.
- Lâm nguy?
Lão già mặc áo bào màu đỏ cười lạnh: - Dựa vào các ngươi sao? Buồn cười!
Nói xong, ánh mắt của hắn rơi vào trên thân Dương Diệp, nói:
- Ta không quan tâm ngươi làm sao đến được nơi đây, nếu các ngươi biết chuyện không nên biết, vậy đi tìm chết đi!
Vừa dứt lời, tay phải của hắn hóa chưởng, sau đó vỗ về phía Dương Diệp.
Linh chủ!
Đây là bí mật lớn nhất của Thần Phượng tộc, tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết.
Nhìn thấy lão già mặc áo bào màu đỏ tự nhiên ra tay, Tiểu Thiên tức giận tới mức trực tiếp giậm chân:
- Tức chết ta rồi, ta không quan tâm.
Nói, thân hình của nàng lóe lên, lùi đến phía sau của Dương Diệp.
Oongl!
Lúc này, một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng ở nham thạch nóng chảy dưới nền đất, ngay sau đó, một đường kiếm khí chợt lóe lên, tốc độ kiếm khí rất nhanh, trong chớp mắt đã tới đến trước mặt lão già áo bào màu đỏ này.
Âm! Theo một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm khí biến mất, mà lão già mặc áo bào màu đỏ lại lùi vê phía sau hơn mười trượng.
Lão già mặc áo bào màu đỏ thâm khiếp sợ, đang muốn nói, phía xa lại có một kiếm ý khủng khiếp đột nhiên từ trong cơ thể Dương Diệp cuồn cuộn trào ra, khi kiếm ý này xuất hiện, những nham thạch nóng chảy xung quanh trực tiếp bị chấn động không ngừng vỡ nát!
Đồng tử của lão già mặc áo bào màu đỏ co lại:
- Kiếm ý Quy Nguyên cảnh, ngươi là ail
Dương Diệp không nói gì, Kiếm Tổ trong tay trực tiếp biến mất, vào giây phút này vẻ mặt của lão già mặc áo bào màu đỏ lập tức đại biến, trong phút chốc, một sóng lửa đột nhiên từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn trào ra.
Âm!
Ở nơi đây, một tiếng nổ lớn rung trời ầm ầm vang vọng, lão già mặc áo bào màu đỏ này bị chấn động liên tiếp lùi lại phía sau, cùng lúc đó, một sóng khí rất khủng khiếp nổ mạnh, trong phút chốc, tất cả nham thạch nóng chảy dưới nền đất bắt đầu trở nên cuồng bạo. Yên lặng trong chớp mắt.
Âm!
Nham thạch nóng chảy dưới nền đất đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, tiếp theo, tất cả nham thạch nóng chảy dưới nền đất trực tiếp đổ nát.
Có kẻ địch mạnh xâm nhập sao?
Các Thần Phượng tộc đều kinh ngạc!
Mười hơi thở sau, dưới mặt đất.
Lúc này, rất nhiều Thần Phượng không ngừng từ bốn phương tám hướng chạy về phía vị trí đổ nát.
Ở đó, Dương Diệp cầm kiếm đứng, lúc này hắn đã biến thành một người máu, sau lưng hắn là Tiểu Thiên. Nếu là trước đây, Tiểu Thiên đã trốn đi. Nhưng không biết vì sao, lân này nàng tuyệt đối không bước vào bên trong Hồng Mông tháp. Tuy nhiên lúc này Dương Diệp đã không để ý tới nàng.
Ở đó, cường giả Thần Phượng tộc không ngừng chạy tới, không chỉ Thần Phượng tộc, ngay cả Cổ Mạt cùng hai người Khô Viên cũng chạy tới.
Khi nhìn thấy Dương Diệp, ba người Cổ Mạt trực tiếp sửng sốt.
- Đây, đây là Tiểu Dương à?
Bên cạnh Ngôn Linh Tuyết, Khô Viên kinh ngạc nói.
Lúc này cho dù Dương Diệp còn là hình dáng lúc trước, nhưng toàn thân hắn đỏ như máu, trên thân còn tản ra sát ý ngập trời. So với Dương Diệp bọn họ nhìn thấy trước đó, hoàn toàn là chênh lệch một trời một vực.
Ngôn Linh Tuyết nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó nói:
- Hắn quả nhiên là loài người!
Thật ra, trước đó khigiao đấu cùng Dương Diệp, nàng đã nghi ngờ. Chỉ là nàng còn chưa dám xác định, mà bây giờ, sự thật trước mắt nói cho nàng biết, nghi ngờ của nàng cũng không sai.
Loài người!
Khô Viên đầu tiên sửng sốt, sau đó vô cùng kinh ngạc, lúc này hắn mới phát hiện Dương Diệp cầm kiếm, trên người có sát ý, không chỉ có sát ý, còn có huyền khí dao động!
Loài người!
Trong mắt Khô Viên đầy vẻ khó tin, hắn không ngờ được Dương Diệp này là loài người. Mà một loài người, tự nhiên nắm giữ cơ thể mạnh như vậy...
Lúc này, một nam tử trung niên tóc đỏ xuất hiện ở đó, gương mặt của nam tử trung niên có vài phần tương tự với Mạt Tiểu Lãnh. Nam tử trung niên này, chính là tộc trưởng Thần Phượng tộc Mạt Giang.