Chương 3042: Kiếm Đảm, Đao Phách (1)
Chương 3042: Kiếm Đảm, Đao Phách (1)Chương 3042: Kiếm Đảm, Đao Phách (1)
An Nam Tĩnh gặp nạn!
Lúc này, sắc mặt Dương Diệp trâm xuống, không cần phải nói, hẳn là thế lực thần bí kia ra tay. Lần này đối phương ra tay với An Nam Tĩnh, mục đích chính là hắn!
Sau khi nhận được tin tức của Đinh Thược Dược, Dương Diệp lập tức đi tới đất Vũ Mộ.
Cho dù hắn có lòng tin vào thực lực của An Nam Tĩnh, nhưng không hề nghi ngờ, An Nam Tĩnh chắc chắn đánh không lại thế lực thân bí này.
Đất Vũ Mộ.
Đất Vũ Mộ ở giữa Ma tộc cùng Yêu tộc, nơi này đã từng có một vị Vũ Thần ngã xuống, đó là Vũ Thần thật sự, Vũ Thần của thế giới lớn.
Vũ Thần!
Hai chữ này có thể nói là phân lượng rất nặng, cái danh hiệu này trên tất cả danh hiệu, bao gồm Kiếm Thần hoặc danh hiệu gì khác cũng không có phân lượng nặng bằng hai chữ này.
Thế nào là Vũ Thân? Thần Giả thông hiểu võ đạo chính là Vũ Thần! Tiêu Dao Tử sở dĩ mạnh như vậy là bởi vì kiếm đạo của hắn đã thông thần.
Vũ Thần của đại lục Huyền Giả trước đây tuyệtI đối không thể so sánh được với Vũ Thần của đại lục Thiên Thiên. Ở đây, có thể được phong làm Thần thì tuyệt đối đều là tuyệt thế thiên kiêu thật sự. Phải biết rằng, hiện nay đại lục đã trải qua mấyc vạn năm, ngoại trừ Tiêu Dao Tử cùng Kiếm Vô Cực có tư cách được gọi là Kiếm Thần, đã không có người nào được phong 'Thần'.
Dương Diệp rất nhanh đã đi tới đất Vũ Mộ.
Đất Vũ Mộ ở Vũ Mộ Sơn, thật ra, Vũ Mộ Sơn này chính là đất Vũ Mộ, từ hình dáng bên ngoài của ngọn núi này lại thấy được nó chính là một nghĩa địa. Có người nói đây là do cường giả tôn kính Vũ Thần đặc biệt chuẩn bị cho Vũ Thần.
Vũ Mộ Sơn rất lớn, nhìn không thấy điểm cuối.
Hàng năm đều có rất nhiều cường giả tới Vũ Mộ Sơn, có khi là tới chiêm ngưỡng Vũ Thần, nhưng phần nhiều chính là tới tìm bảo vật. Loại cường giả giống như Vũ Thần này, cho dù có ngã xuống, nhưng chắc chắn đều sẽ lưu lại rất nhiều bảo vật. Cũng đúng thôi, sau khi rất nhiều cường giả bước vào Vũ Mộ Sơn rồi ra ngoài, quả thật cũng nhận được rất nhiều lợi ích.
Sở dĩ An Nam Tĩnh tới đất Vũ Mộ, mục đích rất đơn giản chính là muốn gặp Vũ Thần! Dương Diệp lặng lẽ bước vào Vũ Mộ Sơn, hắn không lãng phí thời gian, tăng nhanh tốc độ, chạy vê phía sâu trong Vũ Mộ Sơn.
Sâu trong Vũ Mộ Sơn có một gò núi để một quan tài bằng đá màu vàng.
Ở cách quan tài bằng đá không xa có một nữ tử ngồi xếp bằng, nữ tử mặc áo bào trắng, tóc buộc thành đuôi ngựa, ở bên phải nàng lơ lửng một thanh trường thương màu vàng.
Nữ tử này chính là An Nam Tĩnh.
Ở trên đỉnh đầu An Nam Tĩnh lơ lửng một người tí hon màu vàng, lúc này, người tí hon màu vàng này đang không ngừng luyện tập võ nghệ.
Mà vào lúc này, nam tử áo bào xanh cùng nữ tử áo bào trắng đột nhiên chậm rãi đi từ phía xa tới, nam tử áo bào xanh thiếu một tay, bên thắt lưng giắt một thanh đoản đao. Nữ tử áo bào trắng cũng thiếu một tay, ở bên thắt lưng của nàng có giắt một thanh trường kiếm.
Rất nhanh, nam tử áo bào xanh cùng nữ tử áo bào trắng ngừng lại, nam tử ngẩng đầu nhìn về phía An Nam Tĩnh rất lâu, sau đó nói:
- Không ngờ nàng có thể thu được ưu ái của Vũ Thân này.
Nữ tử khẽ gật đầu: - Quả thật không ngờ được.
Kẻ ngu si cũng nhìn ra được, lúc này An Nam Tĩnh đang tiếp nhận truyên thừa của Vũ Thần. Mà bọn họ cũng biết ở đây có truyên thừa của Vũ Thân, nhưng bọn họ không ngờ được Vũ Thần này tự nhiên sẽ truyền thừa cho An Nam Tĩnh. Phải biết rằng, từ khi Vũ Thần này ngã xuống đến bây giờ đã có không biết bao nhiêu thiên tài từng đến trong này, nhưng đều không có thu được ưu ái của Vũ Thân.
Thà ít mà tối
Đây là thái độ của Vũ Thần.
An Nam Tĩnh có thể được Vũ Thần tán thành, có thể tưởng tượng An Nam Tĩnh ưu tú tới mức nào.
Im lặng rất lâu, nam tử đột nhiên nói:
- Ra tay đi, không nên giết nàng, chủ nhân muốn giữ nàng lại có có dúng!
Vào lúc hai người muốn ra tay, đúng lúc này, một nam tử trung niên mặc trường bào màu vàng đột nhiên từ trong không trung xuất hiện ở trước mặt nam tử cùng nữ tử này.
Ở trên trán của nam tử trung niên có một võ nho nhỏ.
Nam tử trung niên liếc mắt nhìn nam tử cùng nữ tử, sau đó trâm giọng nói: - Kiếm Đảm, Đao Phách.
Nam tử áo bào xanh liếc mắt nhìn nam tử trung niên, sau đó nói:
- Chủ nhân nói không sai, cường giả cấp bậc giống như ngươi thì cho dù ngã xuống, chỉ cân bản thân muốn sẽ khiến ý niệm cùng thần hồn có thể tôn tại vĩnh viễn trên thế gian. Tuy nhiên, thứ lỗi cho ta nói thẳng, không vào luân hồi thì không có cách nào đoạt xác, sống sót giống như u linh lại có ý nghĩa sao?
Vũ Thần khẽ gật đầu:
- Không có ý nghĩa, tuy nhiên tâm nguyện chưa hoàn thành thì chỉ có thể tạm thời lấy phương thức này để ở lại thế gian. Thật may, tâm nguyện sẽ lập tức hoàn thành.
Nam tử áo bào xanh liếc nhìn An Nam Tĩnh phía xa, sau đó nói:
- Ngươi có lẽ không làm được đâu.
Nam tử trung niên đặt tay phải ra sau lưng, hắn liếc mắt nhìn nam tử áo bào xanh cùng nữ tử:
- Các ngươi cùng tiến lên?
Người thanh niên khẽ lắc đầu:
- Một mình ta là đủ vậy.
Nam tử trung niên im lặng trong chớp mắt và đột nhiên cười: - Trước kia không có người nào dám nói với ta câu này... Đương nhiên, lúc này không giống ngày xưa. Tới đi, để cho ta xem thử người nắm giữ thực lực của Đao Phách thế nào.
Người thanh niên không nói gì, tay trái hắn đột nhiên cầm thanh đao bên thắt lưng, trong phút chốc đao được rút ra.
Xuy!
Ở không gian trước mặt người thanh niên đột nhiên giống như mảnh giấy mỏng bị lưỡi dao sắc bén cắt qua, trực tiếp vỡ ra, tốc độ xé rách này rất nhanh, lập tức lan tràn đến trước mặt nam tử trung niên.
Lúc này, nam tử trung niên đột nhiên điểm ra một cái và vạch, không gian ở đó đột nhiên chấn động mạnh, ở trên đầu ngón tay của nam tử trung niên có một đường đao khí mỏng như cánh ve, giờ phút này tất cả mọi thứ ở đó dường như đông cứng lại.
Trong chớp mắt yên lặng, đầu ngón tay của nam tử trung niên nhẹ nhàng bắn ra.
Âm!