Chương 3047: Trí linh thế! (2)
Chương 3047: Trí linh thế! (2)Chương 3047: Trí linh thế! (2)
- Mười ngày sau các ngươi muốn đi cùng ta à?
Dương Diệp nói.
Huyết Nữ nói:
- Đối phương cho người mười ngày, mục đích thực sự là để cho chúng ta mười ngày sau đi, mười ngày, chắc hẳn cũng đủ rồi.
- Các người tìm được đại tỷ của các ngươi rồi sao?
Dương Diệp hỏi.
Huyết Nữ khẽ lắc đầu:
- Chúng ta không tìm được nàng.
- Vậy các ngươi...
Dương Diệp khẽ nói:
- Đánh thắng được sao?
Huyết Nữ khẽ nói:
- Đánh không nổi cũng phải đánh, dù sao cũng không thể nhìn ngươi đi chịu chết được!
Dương Diệp cảm động vô cùng, lúc này, Huyết Nữ nói:
- Thực lực ngươi quá yếu. Lần này ta tới là chuẩn bị dẫn ngươi đi tới một chỗ, chỗ đó sẽ có chút giúp đỡ cho ngươi.
- Chcỗ nào?
Dương Diệp hỏi.
Huyết Nữ im lặng trong chớp mắt, sau đó nói:
- U Minh Điện!
U Minh Điện!
Trong lòng Dương Diệp thầm rùng mình, tổng bộ trước kia của đám người Huyết Nữ sao?
- Có phải có người đã giúp ngươi hỏi thăm tin tức về thế lực kia đúng không?
Huyết Nữ đột nhiên hỏi.
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Một người bạn của tai
Huyết Nữ nhíu mày:
- Nàng bây giờ ở đâu.
- Thế nào?
Dương Diệp không hiểu.
- Nàng có nguy hiểm! Ngươi tới chỉ đường đi.
Huyết Nữ nói xong thì trực tiếp nắm vai của Dương Diệp cùng An Nam Tĩnh và lập tức biến mất.
Yên Giới Thành.
Một nữ tử trong tay cầm quạt lông đột nhiên xuất hiện ở chỗ cửa thành Yên Giới Thành, sau khi nữ tử xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm chú ý ở đó, ánh mắt rất nhiều người ở đó đều tập trung trên người nàng.
Nàng đẹp!
Đẹp đến câu hồn đoạt phách!
Nữ tử không để ý tới ánh mắt của mọi người, nàng đi tới tửu quán Tiểu Dương, vào lúc nàng muốn đi vào trong thì đột nhiên ngừng lại, bởi vì lúc này phía sau nàng có rất nhiều người đi theo, bọn họ cơ bản đều là nam nhân, có khoảng chừng hơn một nghìn người.
Nữ tử xoay người nhìn lướt qua những người, trong phút chốc, quạt lông của nàng nhẹ nhàng vung lên, một trận gió mát thổi qua, nghìn thân thể người cứng đờ ngay tại chỗ, trong phút chốc, hơn một ngàn người này tự nhiên già đi trong nháy mắt, chẳng mấy chốc cơ thể bọn họ khô quắt và hóa thành một đống bụi bặm theo gió thổi đi.
Giờ phút này, quá trình những người này từ sống đến chết chỉ không đến nửa hơi thở. Nữ tử xoay người bước vào tửu quán Tiểu Dương, lúc này, một nữ tử váy xanh đi tới trước mặt nữ tử quạt lông:
- Tiểu thư cho mời!
Nữ tử cầm quạt lông khẽ gật đầu, sau đó lập tức biến mất.
Trong mật thất.
Đinh Thược Dược nhìn nữ tử câm quạt lông trước mặt:
- Bắt đầu từ giây phút đó giúp hắn, ta đã đoán được ngày hôm nay.
Nữ tử cầm quạt lông liếc mắt nhìn Đinh Thược Dược, cuối cùng nàng dừng lại ở giữa chân mày của Đinh Thược Dược và im lặng rất lâu mới nói:
- Trí linh... Không trách được.
- Trí linh?
Đinh Thược Dược nhíu mày:
- Có ý gì?
Nữ tử cầm quạt lông nói:
- Thế gian này thật sự có nhiều thể chất kỳ lạ, ngươi là trí linh thể, trời sinh trí tuệ khác hẳn với người bình thường.
Nói đến đây, nàng dừng lại một lát rồi nói: - Ta cũng là trí linh thểt
Đinh Thược Dược im lặng, nàng không ngờ được mình lại là trí linh thể gì đó.
Đúng lúc này, nữ tử câm quạt lông đột nhiên khẽ cười nói:
- Chúng ta là trí linh thể, tính toán ra không được trời đất này yêu thích, cho nên ở một thời đại chỉ sẽ xuất hiện một vị trí linh thể, nếu như xuất hiện hai vị, vậy chứng minh một vị trong đó sẽ phải chết, lại giống như linh chủ vậy...
Đinh Thược Dược nhìn nữ tử cầm quạt lông rất lâu:
- Mục đích của ngươi là U Minh Điện, ngươi sẽ bỏ qua cho Dương Diệp sao?
Nữ tử cầm quạt lông hỏi ngược:
- Ta giết U Minh Điện, Dương Diệp sẽ bỏ qua ta sao?
Đinh Thược Dược im lặng.
Nữ tử cầm quạt lông đột nhiên nói:
- Ta có chút tò mò, ngươi biết rõ có kết quả hôm nay, vì sao còn muốn giúp hắn?
- Ngươi đã từng thích một người sao?
Đinh Thược Dược đột nhiên nói.
Nữ tử cầm quạt lông im lặng một hồi lâu mới khẽ gật đầu: - Hiểu rồi. Ngươi đi với ta một chuyến, có ngươi, ta nghĩ hắn nhất định sẽ bất chấp tất cả mọi giá tới...
Lúc này, Đinh Thược Dược đột nhiên lấy ra một cây dược liệu hình dạng như hoa đặt ở trên bàn trước mặt:
- Thược Dược còn được gọi là cỏ ly biệt... Giúp ta giao cái này cho hắn, nói với hắn là ta không yêu cầu nhiều, thỉnh thoảng có một ngày hắn có thể nhớ tới ta là đủ vậy.
Vừa dứt lời, Đinh Thược Dược chậm rãi nhắm lại, ở khóe miệng nàng dần dần tràn ra một tia máu tươi.