Chương 3067: U Minh Phán Quan! (2)
Chương 3067: U Minh Phán Quan! (2)Chương 3067: U Minh Phán Quan! (2)
Dương Diệp khẽ gật đầu.
- Không trách được...
Huyết Nữ nhìn lướt qua xung quanh, lại nói:
- Thời gian ở đây không giống với thời gian ở bên ngoài sao? Dương Diệp lại khẽ gật đầu.
Huyết Nữ im lặng rất lâu, sau đó nói:
- Không quan tâm như thế nào, cảm ơn sự tín nhiệm của ngươi!
Dương Diệp đưa nàng tới nơi này, không hề nghi ngờ, điều này đại biểu Dương Diệp tín nhiệm nàng.
Dương Diệp mỉm cười và không nói gì thêm, tiếp tục sử dụng huyền khí trị liệu cho Huyết Nữ.
Huyết Nữ bị thương không chỉ đơn thuần là mất đi hai cánh tay, còn có năm tạng, không chỉ có vậy, ở toàn thân nàng còn tràn ngập một lực lượng thần bí như có như không, lực lượng này đang không ngừng ăn mòn toàn thân Huyết Nữ.
- Đây là lực lượng của nàng!
Huyết Nữ đột nhiên nói:
- Rất kỳ lạ, Huyết vực của ta cũng không áp chế nổi. Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó lợi dụng Hồng Mông Tử Khí đi tiếp xúc với lực lượng thần bí này, ngay từ lúc đầu, Hồng Mông Tử Khí lập tức bị bắn trở lại, tuy nhiên Hồng Mông Tử Khí dần dần ăn mòn lực lượng thân bí này. Nhờ Hồng Mông Tử Khí cuồn cuộn không ngừng ăn mòn, lực lượng thần bí này càng lúc càng ít, không đến một khắc sau, nó lại hoàn toàn biến mất.
Khi lực lượng kia biến mất, Dương Diệp bắt đầu trị liệu vết thương trên người Huyết Nữ, không đến hai canh giờ hai cánh tay nàng liền mọc ra. Cùng lúc đó, cơ thể vốn bị lực lượng kia ăn mòn cũng tốt lên bảy tám phần.
- Huyền khí này của ngươi rất nghịch thiên!
Huyết Nữ đột nhiên nói.
- Quả thật rất nghịch thiên!
Dương Diệp khẽ gật đầu và suy nghĩ sâu xa. Có thể nói, nếu như không phải có Hồng Mông Tử Khí, hắn sớm đã chết không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần hắn giao đấu cùng người khác, sở dĩ hắn dám liều mạng như thế cũng là bởi vì có Hồng Mông Tử Khí. Đây là chỗ dựa của hắn!
Rất nhanh, sau khi vết thương của Huyết Nữ hoàn toàn khôi phục, Dương Diệp dẫn theo Huyết Nữ rời khỏi Hồng Mông tháp.
Trong hiện thực, lúc này, cuộc chiến đấu ở đó đã rất ác liệt. Tuy nhiên, nữ tử mù bên này không có rồng lớn màu vàng giúp đỡ nên dần rơi xuống hạ phong.
Huyết Nữ không nói một lời, cơ thể thoáng động lao về phía đám người nam tử cầm thương, có Huyết Nữ gia nhập được, thế cục lập tức bị xoay chuyển.
Lần này, bên U Minh Điện không chỉ có áp đảo ở trên số lượng người còn là ở trên phương diện thực lực, cũng vượt qua đám người nam tử cầm thương. Nhưng Dương Diệp cũng đã nhìn ra, bọn họ muốn phân ra thắng bại vẫn rất khó khăn, đặc biệt khó khăn!
Bởi vì thực lực hai bên đều rất mạnh, muốn phân ra thắng bại cũng có nghĩa là phải phân ra sống chết, vậy thì sẽ cần thời gian rất dài.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, không hề nghi ngờ, chiến trường nơi đó mới là quan trọng.
Im lặng rất lâu, Dương Diệp quay đầu lại nhìn về phía đám người nam tử cầm thương này, trong phút chốc, cơ thể hắn thoáng động và lao vê phía những nam tử cầm thương.
Giải quyết những người này trước, sau đó mọi người cùng nhau đi vây đánh nữ tử cầm quạt lông này!
Đây là suy nghĩ của hắn hiện tại!
Có Dương Diệp gia nhập, tình hình của đám người nam tử cầm thương lập tức càng thêm bất ổn.
Nhưng ngay vào lúc này, nam tử cầm thương đột nhiên lấy ra một truyền âm phù và bóp nát, không bao lâu, đám người Dương Diệp lập tức biến sắc, bởi vì phía dưới có hơn mười khí tức đang chạy về phía mảnh chiến trường nơi này.
Còn có giúp đỡ à?
Thân hình của Dương Diệp thoáng động và chạy về phía bên dưới, rất nhanh hắn đã ngừng lại, lúc này, ở phía trước cách hắn không xa là hơn mười người mặc áo đen.
Tất cả đều là cường giả cảnh giới Luân Hồi!
Dương Diệp nhìn lướt qua mười mấy người này, rất nhanh hắn đã nheo mắt lại, bởi vì hắn phát hiện ra trong này ngoại trừ loài người ra, còn có khí tức của Yêu tộc và khí tức của Ma tộc.
Ma tộc cùng Yêu tộc vẫn có Hải tộc cùng với Man tộc cũng tham dự vào sao?
Trong đầu Dương Diệp xuất hiện ý nghĩ này, nhưng chẳng bao lâu đã bị hắn hủy bỏ. Nếu như bốn tộc này thật sự tham dự, vậy người tới chắc chắn không chỉ có ít cường giả như vậy.
Nếu như bốn tộc cộng lại thì có thể có mấy trăm cường giả cảnh giới Luân Hồi đi ra.
- Giết! Đúng lúc này, một người mặc áo đen lạnh lùng nói, trong phút chốc, hơn mười người mặc áo đen đều lao về phía Dương Diệp.
Dương Diệp nheo mắt, dưới tình huống ở đây không thể thi triển Tinh Hà Kiếm Đồ cùng Lục Đinh Thần Hỏa, hắn không làm gì được hơn mười người cường giả cảnh giới Luân Hồi.
Tuy nhiên cũng may bây giờ hắn đã có giúp đỡi
Dương Diệp lập tức gọi rông lớn màu vàng ra, sau khi rông lớn màu vàng ra ngoài, trực tiếp đập về phía hơn mười người mặc áo đen này.
Giờ phút này, rông lớn màu vàng hoàn toàn thể hiện ra chỗ cường hãn của mình. Bởi vì vấn đề phòng ngự của nó, hơn mười người mặc áo đen này lại bị rồng lớn màu vàng ép đánh.
Dương Diệp đương nhiên cũng không nhàn rỗi, hắn đứng ở trên lưng của con rồng lớn màu vàng, sau đó thỉnh thoảng phát ra một đạo kiếm khí trí mạng.
Trong giây lát, này hơn mười người mặc áo đen bị Dương Diệp cùng con rồng lớn màu vàng ép chặt.
Âm!
Đúng lúc này, một uy áp khủng khiếp đột nhiên từ trên không trung trút xuống, khi uy áp này xuất hiện, chiến trường không trung ở đó ầm ầm vỡ nát, hóa thành một mảnh hố đen tối tăm, qua hơn mười hơi thở, không gian ở đó mới dần dần khôi phục.
Mà lúc này, Thiên Nữ cùng Phạm Âm Vũ xuất hiện ở trên đỉnh đầu mọi người.
Hai nàng đứng đối diện nhau.
Trong phút chốc, tay ngọc của hai nàng đồng thời giơ lên, lại muốn ra tay, nhưng ngay vào lúc này, một giọng nói đột nhiên từ sâu bên trong tinh không xa xôi truyền đến:
- Dừng tay!
Trong phút chốc, một người nam tử trung niên mặc áo choàng dài màu tím đen xuất hiện ở trên đỉnh đầu mọi người, ở trong tay của nam tử trung niên cầm một cái bút lông màu đen lớn bằng cánh tay.
Nhìn thấy cái bút đen này, vẻ mặt đám người U Minh Điện đều chợt biến đổi, không chỉ đám người U Minh Điện, chính Phạm Âm Vũ cũng biến sắc.
Nam tử trung niên nhìn lướt qua ở đó, sau đó lạnh lùng nói:
- đặc sứ U Minh, U Minh Thập Điện nghe lệnh, nhận lệnh của điện chủ yêu cầu các ngươi mau trở về U Minh Điện.
- Hắn là ai?
Dương Diệp đi tới bên cạnh thiếu nữ cưỡi heo, hỏi. Vẻ mặt Thiếu nữ cưỡi heo có chút khó coi, im lặng rất lâu, sau đó nói: - U Minh Phán Quan!