Chương 3071: Tiểu Thiên giúp đỡ! (2)
Chương 3071: Tiểu Thiên giúp đỡ! (2)Chương 3071: Tiểu Thiên giúp đỡ! (2)
Nói xong, thân hình của nàng run lên và trực tiếp hóa thành một ánh sáng máu biến mất ở phía chân trời.
Tiểu Thiên im lặng trong chớp mắt, sau đó xoay rời đi, Dương Diệp ngẩn người, sau đó lập tức đi theo. người
Dọc đường đi, Tiểu Thiên im lặng, Dương Diệp liếc mắt nhìn nàng và cũng không nói gì, chỉ đi theo chân nàng.
Qua một canh giờ sau, Dương Diệp đi theo Tiểu Thiên tới một ngọn núi lớn không biết tên. Tiểu Thiên dừng lại, ngọn núi ở trước mặt nàng rất lớn, lớn vô cùng, hơn nữa hình dạng đặc biệt kỳ lạ, nhìn từ giữa không trung xuống, ngọn núi lớn này có chút giống như một con thú lớn ngủ say.
Tiểu Thiên đứng ở trước núi lớn không xa, Dương Diệp lại ở bên cạnh nàng.
Nhìn núi lớn rất lâu, Tiểu Thiên đột nhiên vuốt tay, nói:
- Tất cả mọi người, có người muốn tới bắt nạt chúng ta. Người biết ta không thích đánh nhau, cho nên phong ấn năng lực đánh nhau của mình ấn. Nhưng ta thật ngu, ta nghĩ không ra phải giải phong ấn năng lực đánh nhau của mình thế nào. Ta thật sự quá ngu ngốc. Dương Diệp:
Lúc này, Tiểu Thiên lại nói:
- Cho dù ta không thích đánh nhau, cũng không thích chiến tranh, nhưng lần này không có biện pháp. Đến lúc đó, ngươi phải giúp ta.
Dương Diệp nhìn về phía ngọn núi lớn kia, núi lớn im lặng như tờ, không có bất kỳ đáp lại nào.
Đột nhiên Tiểu Thiên cười rạng rỡ:
- Vậy quyết định như thế đi. Đến lúc đóc đánh nhau ta sẽ gọi ngươi! Ngươi tạm thời ngủ thêm một lát!
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Dương Diệp liếc nhìn ngọn núi lớn kia, sau đó vội vàng đuổi theo Tiểu Thiên.
- Bên trong ngọn núi lớn kia có gì?
Trên đường, Dương Diệp hỏi.
Tiểu Thiên nói:
- Một con vật lớn, nó ra đời cùng một ngày với ta. Ta cho ngươi biết, hắn rất lợi hại đấy.
Dương Diệp liếc nhìn Tiểu Thiên, hỏi: - Lợi hại tới mức nào?
Tiểu Thiên chớp chớp mắt, sau đó nói:
- Ta cũng không biết, bởi vì hình như không thấy hắn đánh nhau, dù sao rất lợi hại là được.
Dương Diệp:
Tiểu Thiên tăng nhanh tốc độ, rất nhanh, Dương Diệp theo Tiểu Thiên bước vào dưới nền đất, qua khoảng ba canh giờ, bọn họ đi tới thế giới nham thạch nóng chảy, mà sau khi bước vào thế giới nham thạch nóng chảy, bọn họ lại đi gần ba canh giờ mới dừng lại.
Cách Tiểu Thiên cùng Dương Diệp không xa là một ngọn lửa đang cháy hừng hực, mà ở bên trong ngọn lửa này, mơ hồ có thể thấy được có gì đó đang nhảy nhót.
Tiểu Thiên vuốt tay:
- Tiểu Viêm, có người muốn tới bắt nạt chúng ta.
Dương Diệp:
Tiểu Thiên lại nói:
- Lần này có khả năng không có cách nào tránh khỏi. Đến lúc đó ta có khả năng cần tới sự trợ giúp của ngươi, cho nên trong khoảng thời gian này ngươi đừng ngủ. Nếu không, đến lúc đó không gọi ngươi ra giúp đỡ được thì sẽ có chút lúng túng.
Dương Diệp nhìn về phía ngọn lửa này, ngọn lửa không có bất kỳ đáp lại nào.
Mà lúc này, Tiểu Thiên lại đột nhiên khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Hừ, hệ Thiên Tuyên chúng ta đã bao giờ từng sợ người khác đâu? Cứ quyết định như vậy là được, trong khoảng thời gian này ngươi đừng ngủ đấy. Đến lúc đó ta sẽ gọi ngươi!
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Dương Diệp liếc nhìn ngọn lửa này, sau đó vội vàng đuổi theo Tiểu Thiên.
Lần này, Dương Diệp theo Tiểu Thiên đi tới trên không trung, ở trên không trung chờ giây lát, một con mắt cực lớn xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hai người.
- Nói cho những người phía dưới, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng bất kỳ lúc nào, chúng ta có một trận cần phải đánh!
Tiểu Thiên khẽ nói.
Trên không trung, con mắt Thiên Đạo này khẽ run lên, sau đó biến mất ở phía chân trời.
Sau khi con mắt Thiên Đạo biến mất, Tiểu Thiên cũng lập tức biến mất, Dương Diệp cũng vội vàng đi theo. Một ngày sau, Dương Diệp cùng Tiểu Thiên ngừng lại.
Ở trước mặt bọn họ là một nghĩa địa, phóng tầm mắt nhìn lại có vô số ngôi mộ nối tiếp nhau, liếc mắt không nhìn thấy được điểm cuối.
Sau khi đi tới nơi này, vẻ mặt Dương Diệp rất nghiêm trọng, cảm giác của hắn bây giờ chính là có chút sởn tóc gáy, không chỉ có vậy, bản năng cảm giác làm cho hắn cảm thấy ở đây nguy hiểm!
Rất nguy hiểm!
Tiểu Thiên đi vê phía trước, Dương Diệp do dự một lúc, sau đó cũng đi theo.
Rất nhanh, Dương Diệp cùng Tiểu Thiên ngừng lại, ở cách đó không xa là một ngôi mộ, Dương Diệp nhìn thấy một tiểu nữ hài khoảng mười sáu, mười bảy tuổi và cũng giống như Tiểu Thiên, trên người nàng mặc một bộ váy trắng, trong tay cầm một khúc xương, ở dưới chân nàng là từng khúc xương trắng xếp thành những ô hình vuông.
Lúc này, tiểu nữ hài này đang vui sướng nhảy tới nhảy lui giữa các ô vuông này.
Tiểu nữ hài chỉ có một chân!
Tiểu Thiên vẫy tay với tiểu nữ hài:
- Này, Cầm. Tiểu nữ hài quay đầu lại nhìn về phía Dương Diệp cùng Tiểu Thiên, khi thấy Tiểu Thiên, trên mặt tiểu nữ hài lập tức lộ ra vẻ tươi cười, nàng nhảy tới trước mặt Tiểu Thiên, sau đó cười đùa nói:
- Tiểu Thiên, đã lâu không gặp.
Tiểu Thiên cười hì hì, sau đó nói:
- Đây là bạn mới của ta, tên gọi Dương Diệp!
Nghe thấy Tiểu Thiên nói vậy, tiểu nữ hài lập tức quay đầu lại nhìn về phía Dương Diệp, đúng lúc này, Tiểu Thiên đột nhiên biến sắc:
- Không nên nhìn!
Bành!
Tiểu Thiên vừa dứt lời, Dương Diệp trực tiếp xuất hiện ở ngoài nghìn trượng.
Ngoài nghìn trượng, Dương Diệp vừa dừng lại, một tia máu đỏ tươi lập tức chậm rãi tràn ra khỏi khóe miệng của hắn.