Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 3037 - Chương 3106: Không Có Lực Lượng, Người Giống Như Chó! Œ)

Chương 3106: Không có lực lượng, người giống như chó! Œ) Chương 3106: Không có lực lượng, người giống như chó! Œ)Chương 3106: Không có lực lượng, người giống như chó! Œ)

Buông tha Lâm gia?

Đâu hắn bị cửa kẹp mới có thể đi buông tha Lâm gia. Giống như lời hắn nói, thử hỏi nếu như hắn cùng Tiểu Bạch rơi vào Lâm gia, Lâm gia sẽ bỏ qua bọn họ sao? Đáp án là chắc chắn sẽ không. Hắn biết rõ loại gia tộc giống như Lâm gia này, ngươi mạnh mẽ, hắn sẽ giống như một con chó vẫy đuôi mừng chủ, nhưng nếu như ngươi yếu, hắn sẽ tuyệt đối không nương tay với ngươi!

Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với mình!

Còn nữa, Lâm gia dám có ý đồ với Tiểu Bạch, đây là điều hắn không thể dễ dàng tha thứ!

Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, trong mắt Dương Huyên lóe lên một tia tán thưởng, nàng vỗ nhẹ vào vai của Dương Diệp:

Được, rất tốt, nam nhi của Dương gia ta nên bụng dạ hẹp hòi!

Dương Diệp:

Đúng lúc này, gia chủ Lâm gia đột nhiên thoáng động bảo chạy về phía chân trời.

Khi nghe thấy Dương Diệp nói vậy, hắn đã biết, đã không có khả năng để Dương Diệp buông tha cho Lâm gia. Bởi vậy, hắn quyết đoán lựa chọn chạy trốn.

Nhìn thấy gia chủ Lâm gia trốn, Dương Huyên cong khóe miệng và cười lạnh, trong phút chốc nàng đã biến mất, rất nhanh, ngoài mấy vạn trượng đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn rung trời, theo tiếng động này vang lên, sâu trong tinh không đều chấn động mạnh.

Hai hơi thở sau, Dương Huyên trở lại trước mặt Dương Diệp.

- Chết rồi?

Dương Diệp hỏi.

Dương Huyên khẽ nhướng mày:

- Nếu không thì sao?

Dương Diệp khóe miệng thoáng co giật, cô cô tiện nghi của bản thân mình hình như có chút lợi hại!

Đúng lúc này, bảy tên huyền giả trên người mặc tím khôi giáp màu vàng rời đi trước đó đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Dương Huyên, bảy người thi lễ với Dương Huyên, sau đó cung kính lùi đến phía sau Dương Huyên.

- Huyết mạch của ngươi...

Lúc này, Dương Huyên đột nhiên đưa tay điểm vào trước ngực của Dương Diệp: - Trên người ngươi có huyết mạch của Dương gia, vì sao huyết mạch của ngươi lại im lặng như vậy?

Nói đến đây, Dương Huyên nhíu mày, đột nhiên đồng tử của nàng hơi co lại:

- Sao có thể như vậy được, huyết mạch của ngươi lại bị áp chết

Nghe thấy Dương Huyên nói vậy, mười người sau lưng nàng lập tức đồng thời nhìn vê phía Dương Diệp, trong mắt đầy vẻ khó tinI

Áp chế huyết mạch phong ma của Dương gia sao?

Sao có thể như vậy được?

Dương Huyên nhìn Dương Diệp rất lâu, đột nhiên tay ngọc của nàng nắm vai của Dương Diệp run lên, sau đó nàng cùng Dương Diệp trực tiếp biến mất.

Trên một chỗ đỉnh núi không biết tên.

Dương Huyên nhìn chằm chằm vào Dương Diệp:

- Món bảo vật đó ở trên người ngươi, đúng không?

Nghe vậy , Dương Diệp nheo mắt, đối phương biết Hồng Mông tháp, Sao đối phương biết được?

Im lặng trong chớp mắt, Dương Diệp nói:

- Làm sao ngươi biết?

- Quả nhiên! Hai mắt của Dương Huyên chậm rãi nhắm lại, rất lâu sau, nàng mở mắt nhìn thẳng Dương Diệp:

- Ngươi biết tại sao phụ thân ngươi lại bị lưu vong không?

Dương Diệp lắc đầu.

Dương Huyên nói:

- Cũng bởi vì món bảo vật đó. Không có ai biết món bảo vật đó là bảo vật gì, nhưng khi món bảo vật đó xuất hiện ở thế giới kia của chúng ta, trời đã xuất hiện dị tượng, rất nhiều cường giả kinh động, ngay cả lão tổ Dương gia chúng ta cũng bị kinh động... Cuối cùng, món bảo vật đó rơi vào trong tay của phụ thân ngươi!

- Sau đó thì sao?

Dương Diệp hỏi.

Dương Huyên trâm giọng nói:

- Sau đó huyền khí trong cơ thể hắn đột nhiên biến mất sạch sẽ, trở thành một tên phế nhân. Không quan tâm hắn tu luyện như thế nào cũng không có cách nào tập trung huyền khí, hắn lại không có cách nào khống chế món bảo vật đó, cuối cùng hắn từ một thiên tài siêu cấp biến thành một siêu cấp phế vật.

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Dương Diệp:

- Ngươi cũng biết, trước đây hắn thiên tài đứng đầu Dương gia ta. Có thể nói, nếu như năm đó phụ thân ngươi không xảy ra chuyện, Dương gia chính là vật trong bàn tay hắn. Có hắn ở đó, những người còn lại của Dương gia căn bản cũng không dám tranh với hắn!

Hút sạch huyên khí!

Hai mắt Dương Diệp híp lại, chuyện này nhất định là do Hồng Mông tháp làm, lại giống như tình huống của hắn ban đầu vậy!

Lúc này, Dương Huyên lại nói:

- Dương gia sẽ không để cho một phế vật làm thế tử. Thật ra, hắn đáng chết, nhưng có quá nhiều người ủng hộ hắn. Vì không để cho nhiều người tức giận, cho nên gia tộc lại lấy danh nghĩa rèn luyện lưu đày hắn.

Dương Diệp nói:

- Điều này là rất bình thường, không phải sao? Không thực lực thì nên nhường lại vị trí, cá nhân ta cảm thấy rất bình thường.

- Thối lắm!

Dương Huyên đột nhiên đưa tay nắm lấy phần áo ngực của Dương Diệp, tức giận nói:

- Ngươi cũng biết, trước đây Dương gia có hai mươi lăm một thế giới lớn, mấy trăm thế giới trung bình, còn có mấy ngàn thế giới nhỏ, trong đó có bảy phần đều do một tay phụ thân ngươi đánh rai Những thứ kia là của phụ thân ngươi, cũng là của ngươi, cho nên ngươi nhất định phải quay vê Dương gia, đoạt lại thứ vốn phải thuộc về ngươi!

Nói xong, nàng thả trang phục của Dương Diệp ra, nhưng lại hung hăng trừng mắt với Dương Diệp.

Dương Diệp lắc đầu:

- Vị đại tỷ này...

- Ngươi không muốn bị ăn đòn thì tốt nhất là gọi bằng cô cô!

Dương Huyên đột nhiên nói.

Cơ mặt Dương Diệp khẽ giật, hắn suy nghĩ một lát, sau đó nói:

- Vậy cá nhân ta cảm thấy, cho dù một nửa giang sơn của Dương gia là phụ thân gì đó của ta đánh ra, nhưng điều này cũng không liên quan đến ta. Dù sao, những cái đó không phải do ta đánh xuống. Ta...

- Ngươi không muốn quay về Dương gia, đúng không?

Dương Huyên đột nhiên nói.

Dương Diệp vội vàng khẽ gật đầu, hắn quả thật không muốn quay vê Dương gia. Nói thật, hắn không có ham muốn quyền lực. Dương gia chính là một vòng xoáy lớn, hắn thật sự không muốn cuốn vào trong đó. Hơn nữa, chính hắn cũng không thích hợp để nắm giữ một gia tộc. Dương Huyên cười lạnh: - Đúng là ấu trĩI
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0