Chương 3174: Có phải rất tuyệt vọng hay không? (1)
Chương 3174: Có phải rất tuyệt vọng hay không? (1)Chương 3174: Có phải rất tuyệt vọng hay không? (1)
OanhI
Một cỗ ý cảnh cường đại đột nhiên từ trong thân thể Dương Diệp bao phủ ra, ý cảnh cường đại trực tiếp chấn Dương Huyên liên tục lùi lại, bất quá sau một khắc, Dương Huyên đấm ra một quyên, ý cảnh của Dương Diệp bị nàng đánh tan.
Mà lúc này, một đạo kiếm quang trong nháy mắt đến trước mặt Dương Huyên.
Nhất Kiếm Luân Hồi!
Dương Huyên nheo mắt, không dám khinh thường, huyền khí trong thân thể vận chuyển, hai tay tương hợp, kết một thủ ấn kỳ dị, sau đó bỗng nhiên chấn động ra.
OanhI
Một đạo gợn sóng vô hình như sóng nước từ không gian trước mặt nàng chấn động ra, rất nhanh, hai đạo năng lượng cường đại ở trên không trung hung hăng đụng vào nhau.
OanhI
Một âm thanh nổ vang đột nhiên ở trong Phụng Tiên các vang vọng lên, năng lượng cường đại trực tiếp chấn cả phòng tu luyện sụp đổ, ngay sau đó, toàn bộ Phụng Tiên Các bắt đầu đất rung núi chuyển, tựa như động đất!
Ông!
Đúng lúc này, một tiếng kiếm minh vang vọng, sau đó một đạo kiếm quang từ phía dưới lòng đất phóng lên tận trời, bất quá thoáng qua, một đạo hồng mang theo sát tới, ngăn cản ở trước đạo kiếm quang kia.
Kiếm quang cùng hồng mang tán đi, Dương Diệp cùng Dương Huyên xuất hiện ở trên không trung.
Dương Huyên lạnh lùng nhìn Dương Diệp.
- Ngươi có biết thực lực của Dương Hư hay không? Thực lực của hắn, còn trên hai vị nguyên soái Cổ Tu cùng Thiên Hồ, trừ cái này ra, dưới tay hắn còn có chí ít hai mươi tên cường giả Chí cảnh trở lên. Ngươi đi, sẽ chỉ là đi chịu chết.
Nơi xa, hai mắt Dương Diệp khép hờ.
- Dương Huyên, ngươi không giúp đố, ta không bắt buộc, dù sao ngươi không nợ ta cái gì. Nhưng nếu ngươi muốn ngăn cản ta...
Nói đến đây, hắn đột nhiên mở mắt ra.
- Ngươi có tin ta bẻ đầu ngươi xuống hay không?
Dương Huyên nhìn Dương Diệp hôi lâu, sau đó nói:
- Ta là cô cô của ngươi! - Ngươi coi ta là chất nhi của ngươi sao?
Dương Diệp hỏi lại.
Dương Huyên đang muốn nói cái gì, lúc này Dương Diệp lắc đầu.
- Ta không muốn nói nhảm với ngươi, nói lần cuối cùng, đừng cản tai
Nói xong, chân phải hắn nhẹ nhàng giãm hư không một cái, cả người hóa thành một đạo kiếm quang tiêu thất ở chân trời.
Sau khi Dương Diệp đi, Cổ Tu cùng Thiên Hồ xuất hiện ở giữa sân.
- Lần này, sự tình có thể mất khống chế hay không?
Thiên Hồ nói.
Cổ Tu lạnh nhạt nói:
- Cái kia không phải vừa vặn sao? Chủ thượng muốn là mất khống chế, hắn muốn Dương Diệp đảo loạn, muốn là những thiếu gia Dương gia kia chết hết. Nếu như không phải vì mất khống chế, chúng ta cần gì phải cố ý lộ ra thân phận của hắn?
Thiên Hồ lắc đầu.
- Gia hỏa này không phải người hiên lành, ta sợ đến lúc đó hắn làm hỏng kế hoạch của chúng ta. - Hắn còn không có năng lực kial
Cổ Tu nói:
- Thực lực của chủ thượng viễn siêu hắn, thiên phú càng vượt xa hắn, hắn lại yêu nghiệt, cũng sẽ không yêu nghiệt hơn chủ thượng. Không phải sao?
Thiên Hồ nhẹ gật đầu, sau đó nói
- Đáng tiếc chủ thượng là...
Nói đến đây, nàng lắc đầu, không có nói tiếp.
Cổ Tu lắc đầu.
- Đi thôi, đi xem một chút, nhìn xem chiến lực chân thực của vị thiếu gia này a.
Nói xong, thân hình hắn run lên, tiêu thất ở nơi xa.
Lúc này, Thiên Hồ đột nhiên nhìn về phía Dương Huyên trâm mặc.
- Phượng thống lĩnh, ta nghe nói, trước kia ngươi cùng ca ca ngươi tình cảm rất tốt.
Dương Huyên nhìn thoáng qua Thiên Hồ, lạnh nhạt nói:
- Nếu như chất nhi của ta thiên phú và tiềm lực mạnh hơn chủ thượng, ta tự nhiên sẽ lựa chọn hắn, đáng tiếc, hắn không có. Ở Dương gia, cường giả sinh tôn, kẻ yếu đào thải, không phải sao? Thiên Hồ nhẹ gật đầu.
- Phượng thống lĩnh rõ lí lẽ.
Nói xong, thân hình nàng run lên, tiêu thất ở chân trời.
Dương Huyên tại nguyên chỗ trầm mặc hồi lâu, sau đó thân hình cũng run lên tiêu thất ngay tại chỗ...
Ngoài Thiên Cơ thành.
Ở chính giữa cửa thành, một nữ tử bị dây thừng màu đen treo ở nơi đó, thân thể nữ tử có chút hư ảo, hai mắt nàng nhắm nghiền, đầu buông xuống, phảng phất như chìm vào giấc ngủ.
Nữ tử này, chính là Tiểu Thiên.
Mà ở vị trí cửa thành, ngồi xếp bằng một nam tử cẩm bào, nam tử cẩm bào nhìn chỉ có hơn hai mươi tuổi.
Nam tử cẩm bào này chính là Dương gia Nhị thiếu gia Dương Yên!
Có lẽ biết có đại sự phát sinh, bởi vậy thời khắc này bốn phía Thiên Cơ thành, ẩn giấu rất khí tức cường đại.
Đúng lúc này, Dương Yên đột nhiên mở mắt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chân trời, một đạo kiếm quang xẹt qua, kiếm quang rơi xuống đất, Dương Diệp xuất hiện ở cách đó không xa. Sau khi Dương Diệp xuất hiện, Tiểu Thiên đột nhiên mở mắt, nàng nhìn về phía Dương Diệp, giờ phút này, Dương Diệp cũng nhìn về phía nàng.
Hai người nhìn nhau, quá một hơi, Tiểu Thiên đột nhiên lộ ra nụ cười tái nhợt.