Chương 3281: Tự bạo, ngươi điên rồi! (2)
Chương 3281: Tự bạo, ngươi điên rồi! (2)Chương 3281: Tự bạo, ngươi điên rồi! (2)
Nam tử ở trước mặt Dương Diệp này, chính là thống lĩnh bảy mươi hai chiến tướng Dương Chân!
Theo Dương Chân xuất hiện, chiến đấu toàn bộ ngừng lại.
Nơi xa, Dương Cố nhìn Dương Chân hồi lâu, sau đó nói:
- Cần gì vì người này, để cho Dương gia ta nội chiến?
Dương Chân đột nhiên chỉ vào Dương Diệp, sau đó nhìn Dương Cố.
Hắn không phải người Dương gia sao? Trên người hắn không phải huyết mạch Dương gia ta sao?
Dương Cố trâm mặc.
Dương Chân lại nói:
- Ta biết, vì cái gì các ngươi muốn hắn chết, đơn giản là sợ hắn ngày sau trả thù các ngươi. Rất lý giải, thật rất lý giải, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc a.
Nói đến đây, hắn khẽ nở nụ cười.
- Thế nhưng các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao? Vì giết một Luân Hồi cảnh, vậy mà không tiếc xuất động bảy tên cường giả Chân cảnh. Nếu việc này truyền đi, sẽ để cho người khác cười mất răng hàm.
Dương Cố nhìn Dương Chân.
- Ngươi hẳn rõ ràng, ngoại trừ chúng ta, còn có ai muốn hắn chết!
- Đương nhiên biết rõ!
Dương Chân nhẹ gật đầu.
- Nếu như không có vị kia cho phép, các ngươi làm sao dám làm ra động tính lớn như vậy.
- Cho nên ngươi còn muốn cản sao?
Dương Cố nói.
Dương Chân không nói gì, hắn quay người nhìn vê phía Dương Diệp, lúc này Dương Diệp nói:
- Lúc trước cứu ta và An Nam Tĩnh là ngươi, đúng không?
Dương Chân không có trả lời, hắn nhìn Dương Diệp hồi lâu, sau đó nói:
- Ngươi rất giống phụ thân ngươi, không chỉ dung mạo, tính cách cũng giống. Đương nhiên, hắn không có điên như ngươi.
Dương Diệp trâm mặc.
Lúc này, Dương Chân lại nói: - Ta là thủ hạ của phụ thân ngươi, đương nhiên, năm đó hắn không coi ta là thủ hạ. Hắn đã từng nói cho ta biết, hắn muốn để Dương gia trở thành Hệ Ngân Hà Trung Thiên vũ trụ đệ nhất thế gia, không chỉ như thế, còn muốn mang Dương gia lên Đại Thiên vũ trụ. Nhưng...
Nói đến đây, hắn lắc đầu, sau đó nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc thân thể của hắn đột nhiên xuất hiện biến cố. Sự tình phía sau, ngươi cũng biết.
Dương Diệp đang muốn nói chuyện, lúc này Dương Chân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
- Phụ thân hắn, có lỗi với Dương gia sao? Mà hắn, có lỗi với Dương gia sao? Vì sao Dương gia đối đãi cha hắn con như thết
Phía chân trời, không có trả lời!
Lúc này Dương Chân lại nói:
- Dương Lân, Dương Qua Vũ, lúc trước hai người các ngươi nhận qua ân tình của hắn, như thế nào, giờ đây thật muốn thấy chết không cứu, nhìn nhi tử của hắn chết ở chỗ này sao?
Trâm mặc hồi lâu, một lão giả cùng một trung niên xuất hiện ở cách Dương Chân không xa, lão giả cùng nam tử trung niên chính là Trưởng Lão điện điện chủ Dương Lân cùng Dương gia thủ hộ giả Dương Qua Vũ. Dương Lân khẽ lắc đầu.
- Dương Chân, ngươi muốn làm gì!
Dương Chân nhìn Dương Lân.
- Năm đó tình nghĩa, thật đều quên sạch sao?
Dương Lân trâm mặc.
Dương Chân nhìn vê phía Dương Qua Vũ, sau đó nói:
- Năm đó ngươi ở bên ngoài kém chút bị người vây giết, là ai cứu ngươi?
Dương Qua Vũ trâm mặc.
Lúc này, Dương Chân đột nhiên nở nụ cười.
- Minh bạch, thật minh bạch, vua nào thần nấy. Hơn nữa giờ đây các ngươi ở Dương gia nắm giữ chức vị cao, đã không phải là mấy chiến tướng ở bên người đại ca.
Nói đến đây, hắn dừng một chút, sau đó lại nói:
- Các ngươi vẫn là các ngươi, chỉ là, đại ca đã không còn, tình cảm năm đó cũng không còn.
Lúc này Dương Lân nói:
- Chúng ta sẽ không ra tay với hắn, nhưng giúp hắn, thật có lỗi. Nếu như chúng ta xuất thủ tương trợ, Dương gia sẽ thật nội loạn. Nói xong, hắn cùng Dương Qua Vũ tiêu thất ngay tại chỗ.
Dương Chân trâm mặc một cái chớp mắt, sau đó nhìn về phía Dương Diệp nói:
- Đi đi, đừng để Dương gia tìm được ngươi!
Dương Diệp trầm giọng nói:
- Đi không nổi!
Dương Chân lạnh nhạt nói:
- Còn lại giao cho ta, các ngươi đi đi
Dương Diệp nhìn thoáng qua Dương Chân, sau đó nói:
- Đa tại
Nói xong, hắn cùng An Nam Tĩnh đi tới trên lưng Cùng Kỳ, Cùng Kỳ không chút do dự, hai cánh vỗ mạnh, trong chốc lát, hắn trực tiếp hóa thành một cột sáng màu đen bắn mạnh tới chân trời.
Đám người Dương Cố muốn truy, nhưng lúc này, Dương Chân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn hắn.
- Tránh raI
Dương Cố âm trầm nói.
Khóe miệng Dương Chân nổi lên nụ cười, sau một khắc, nụ cười của hắn ngưng kết, ngay sau đó, phần bụng hắn đột nhiên bành trướng lên. Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Dương Cố đại biến. - Tự bạo, ngươi điên rồi!