Chương 3294: Kiếm gỗ hỏng? (1)
Chương 3294: Kiếm gỗ hỏng? (1)Chương 3294: Kiếm gỗ hỏng? (1)
Nhìn thấy Tiểu Bạch mang theo kiếm gỗ đi đến tầng thứ ba, Dương Diệp ngày cả người, sau đó vội vàng ngăn ở trước mặt Tiểu Bạch nói:
- Ngươi muốn làm cái gì!
Tiểu Bạch mở tròn mắt, sau đó nhếch miệng cười một tiếng, tiểu trảo chỉ chỉ tâng thứ ba, biểu thị muốn đi lên.
Dương Diệp lại nói:
- Tại sao muốn đi lên?
Tiểu Bạch chỉ chỉ kiếm gỗ trong tay, sau đó chỉ chỉ trên lầu.
Dương Diệp nhíu mày, kiếm gỗ muốn đi lên? Nó đi lên làm cái gì?
Lúc này Tiểu Bạch bay đến trước mặt Dương Diệp, sau đó lôi kéo tay Dương Diệp đi đến tâng thứ ba.
Dương Diệp do dự một chút, không có cự tuyệt. Kiếm gỗ muốn đi lên, khẳng định phía trên có đồ vật gì hấp dẫn nó, hoặc là duyên cớ gì khác, hắn cũng rất tò mò.
Khi thấy Dương Diệp cùng Tiểu Bạch đi đến tầng thứ ba, ánh mắt mọi người đều dồn dập nhìn tới. Đúng lúc này, huynh muội Tiêu Kiếm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp cùng Tiểu Bạch. Tiêu Kiếm nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, sau đó nhìn về phía Dương Diệp nói:
- Diệp huynh, tâng thứ ba không thể lên
- Vì cái gì?
Dương Diệp không hiểu.
Tiêu Kiếm nói:
- Trước đó ta đã nói với ngươi, tâng thứ ba này, chỉ có kiếm ý Chân cảnh mới có thể đi lên.
Dương Diệp cười cười nói:
- Không sao.
Nói xong, hắn lôi kéo Tiểu Bạch đi tới trước màn sáng tầng thứ ba.
Tiểu Bạch giơ kiếm gỗ muốn bổ màn sáng, bất quá bị Dương Diệp cản lại.
Dương Diệp vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch, sau đó tay phải hắn đặt ở trên màn sáng, ở trong ánh mắt của mọi người, kiếm ý của Dương Diệp từ trong cơ thể tràn ra, kiếm ý theo cánh tay của hắn truyên vào màn sáng.
Thời điểm màn sáng tiếp xúc đến kiếm ý của Dương Diệp, bắt đầu rung động kịch liệt.
Thời gian dần trôi qua, ở trong ánh mắt của mọi người, màn sáng chậm rãi tiêu tán.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt mọi người thay đổi, bao quát huynh muội Tiêu Kiếm!
Ngay thời điểm Dương Diệp cùng Tiểu Bạch đi lên, Tiêu Kiếm lần nữa ngăn ở trước mặt Dương Diệp cùng Tiểu Bạch, Tiêu Kiếm nhìn Dương Diệp.
- Vì sao làm được?
Tầng thứ ba, chỉ có kiếm ý đạt đến Chân cảnh mới có thể đi lên, mà kiếm ý của Dương Diệp, chỉ là Chí cảnh!
Tiêu Kiếm hỏi, cũng là đông đảo kiếm tu muốn biết.
Dương Diệp nghĩ nghĩ, sau đó nói:
- Thật muốn biết?
- Đương nhiên!
Tiêu Kiếm trả lời không chút do dự.
Dương Diệp nhìn lướt qua các kiếm tu.
- Các ngươi cũng muốn biết?
Giữa sân, rất nhiều kiếm tu nhẹ gật đầu. Dương Diệp nghĩ nghĩ, sau đó nói:
- Ta không biết kiếm đạo chi tâm của các ngươi là cái gì, dù sao kiếm tâm của ta là không sợ. Cái gì gọi là không sợ? Là không sợ hãi.
Nói đến đây, hắn chỉ chỉ tâng thứ ba.
- Các ngươi đều ở nơi này, không có đi lên, hẳn là biết, tầng thứ ba chỉ có kiếm ý Chân cảnh mới có thể đi lên. Bởi vậy, các ngươi từ nội tâm phủ định, cảm thấy mình không thể đi lên, bởi vì kiếm ý của các ngươi không phải kiếm ý Chân cảnh!
Mọi người trầm mặc, có ít người đã bắt đầu trầm tư.
Lúc này, Dương Diệp lại nói:
- Kiếm tu, là không sợ hãi, có tâm vô địch. Đặc biệt là chúng ta không thể phủ định mình. Nếu như mình cũng phủ định, vậy con đường kiếm đạo của chúng ta chỉ sợ cũng sẽ chấm dứt.
Nói xong, Dương Diệp kéo Tiểu Bạch tiến vào tâng thứ ba.
Giữa sân, rất nhiều kiếm tu bắt đầu trâm tư, Tiêu Kiếm cũng như thế.
Một lát sau, Tiêu Ưu Thủy đột nhiên nói khẽ:
- Tên kia giống như không phải kiếm ý Chí cảnh.
Tiêu Kiếm nhìn về phía Tiêu Ưu Thủy. - Có ý gì?
Tiêu Ưu Thủy thấp giọng nói:
- Mặc dù hắn nói có chút đạo lý, nhưng ta cảm giác, kiếm ý của hắn giống như không phải Chí cảnh đơn thuần...
Tiêu Kiếm:
Dương Diệp dĩ nhiên không phải kiếm ý Chân cảnh đơn thuần, phải biết, kiếm ý của hắn ẩn chứa ý chí bất khuất, có ý chí bất khuất gia trì, kiếm ý của hắn có thể so với kiếm ý Chân cảnh.
Sau khi Dương Diệp cùng Tiểu Bạch lên lầu, rất nhiều kiếm tu ở tầng thứ hai bắt đầu nhịn không được, sau đó đi đến tâng thứ ba, nhưng bọn hắn đều thất bại!
- Móa...
Giữa sân, có thật nhiêu kiếm tu sau khi thất bại vô số lần, bắt đầu nhịn không được mắng lên...
Sau khi Dương Diệp cùng Tiểu Bạch tiến vào tầng thứ ba, Dương Diệp lập tức cảm giác có chút quạnh quẽ, bởi vì trong tâng thứ ba chỉ có một người, một nữ nhân.
Dương Diệp nhìn thoáng qua nữ tử, nữ tử ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, mặc một bộ váy trắng bó sát người, ngồi xếp bằng ở dưới đất, hai mắt khép hờ, dường như đã nhập định. Dương Diệp thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn vê phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mở tròn mắt nhìn Dương Diệp.
Dương Diệp cười khổ lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng vuốt đầu Tiểu Bạch nói:
- Hỏi kiếm gỗ một chút, nó muốn làm gì.
Tiểu Bạch nhếch miệng cười một tiếng, sau đó nhìn về phía kiếm gỗ, một lát sau, kiếm gỗ bay lên, Dương Diệp cùng Tiểu Bạch theo tới. Ở dưới Dương Diệp cùng Tiểu Bạch nhìn soi mói, kiếm gỗ bắt đầu xoay tròn.
Theo kiếm gỗ xoay tròn, Dương Diệp phát hiện, giữa sân tựa hồ có cái gì đang theo kiếm gỗ tụ lại.
- Ngươi đang làm cái gì!
Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên.
Dương Diệp quay đầu nhìn lại, nói chuyện chính là nữ tử váy trắng.
Dương Diệp nói: