Chương 3300: Tiên nhân cũng có thể chém! (1)
Chương 3300: Tiên nhân cũng có thể chém! (1)Chương 3300: Tiên nhân cũng có thể chém! (1)
Giữa sân, mọi người nhìn vê phía Dương Diệp.
Dương Diệp!
Kỳ thật hai chữ này cũng không nổi danh, bởi vì Dương Diệp ở Dương gia làm sự tình cũng không có truyền tới, Thiên Hư đại lục là địa bàn Dương gia, Dương gia muốn phong tỏa một việc truyên đi, là vô cùng đơn giản.
Cho nên ngoại trừ số ít vài người cùng thế gia, rất nhiều người căn bản không biết Dương Diệp đáng sợi
Mặc dù không biết sự tình Dương Diệp làm, nhưng Dương gia truy nã Dương Diệp, người ở chỗ này đều biết. Dương gia mở ra thù lao kia, là cực kỳ cực kỳ mê người.
Giữa sân, rất nhiều người nhìn về phía Dương Diệp, ánh mắt có chút bất thiện.
Phía dưới, Dương Diệp trâm mặc một cái chớp mắt, sau đó nhìn nam tử bạch bào.
- Có chút ngạc nhiên, làm sao ngươi tìm được ta?
Nam tử bạch bào mỉm cười, sau đó lấy ra một bức tranh, trong đó là hình ảnh Dương Diệp, ngoại trừ Dương Diệp, còn có một tiểu bất điểm ôm kiếm gõ, tiểu bất điểm này tự nhiên là Tiểu Bạch. Nhìn đến đây, Dương Diệp minh bạch.
Tiểu Bạch ở Thái Tiên lâu lộ mặt, hiển nhiên hiện tại hành tung của hắn đã bại lộ.
Lúc này nam tử bạch bào cười nói:
- Nghe nói ngươi mới Luân Hồi cảnh?
Dương Diệp nhẹ gật đầu.
- Đúng vậy.
Nam tử bạch bào cười cười, sau đó nói:
- Ta có chút không rõ, ngươi mới Luân Hồi cảnh, vì sao Dương gia phải bỏ ra giá tiên lớn như vậy tới giết ngươi?
Dương Diệp nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Nam tử bạch bào đang muốn nói chuyện, đột nhiên hắn dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt dân dân khó coi.
Dùng thực lực của Dương gia, mở ra điều kiện lớn như vậy tới giết một Luân Hồi cảnh, cái này bình thường sao? Thay lời khác mà nói, một Luân Hồi cảnh đáng giá Dương gia ra giá lớn như vậy tới giết sao? Hiển nhiên là không đáng.
Nghĩ đến đây, nam tử bạch bào biết, lân này mình quá xúc động. Người trước mặt hắn kia, tuyệt đối không phải chỉ là một Luân Hồi cảnh đơn giản như vậy.
Phía dưới, Dương Diệp không có nói chuyện, xoay người rời đi.
Nhưng đi còn không có hai bước, nam tử bạch bào lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Nam tử bạch bào nhìn Dương Diệp.
- Ta biết, ngươi không phải Luân Hồi cảnh bình thường, nhưng cứ như vậy rời đi, ta rất không cam tâm, cho nên ta muốn thử một chút.
Thanh âm rơi xuống, chân phải hắn bỗng nhiên giãm mặt đất một cái, cả người tiêu thất ngay tại chỗ, thời điểm đi vào trước mặt Dương Diệp không sai biệt lắm hai trượng, một cỗ khí thế kinh khủng từ trong thân thể hắn tràn ra, sau đó ép về phía Dương Diệp.
Chí cảnh!
Cường giả Chí cảnh!
Trước mặt nam tử bạch bào, sắc mặt Dương Diệp không thay đổi, hắn bước ra một bước, một thanh phương thiên họa kích xuất hiện ở trong tay, sau một khắc, hắn một tay nắm phương thiên họa kích đập xuống.
OanhI
Một kích nện xuống, khí thế của nam tử bạch bào trong nháy mắt bị nện tán, cùng lúc đó, nam tử bạch bào cũng bị chấn đến ba ngàn trượng. Hắn vừa mới dừng lại, liền phun mấy ngụm tinh huyết.
- Lực lượng thật mạnh!
Nơi nào đó, một nữ tử đột nhiên nói.
Nữ tử này là Tiêu Ưu Thủy, ở bên cạnh nàng là Tiêu Kiếm.
Tiêu Kiếm khẽ gật đầu.
- Hắn có chút không giống như kiếm tuI
Tiêu Ưu Thủy cực kỳ tán đồng nhẹ gật đầu.
Nơi xa, Dương Diệp nắm phương thiên họa kích đi về phía nam tử bạch bào, nam tử bạch bào đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên tiêu thất ngay tại chỗ, nhìn thấy một màn này, sắc mặt nam tử bạch bào biến đổi, muốn đào tẩu, nhưng đã chậm.
Bởi vì Dương Diệp xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn, sau đó phương thiên họa kích trong tay Dương Diệp tựa như đại sơn đập xuống.
Phát giác được trong phương thiên họa kích ẩn chứa lực lượng, nam tử bạch bào ở thời khắc này, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch. Bất quá hắn cũng không có từ bỏ, một tấm chắn xuất hiện ở trong tay, huyền khí điên cuồng tràn vào, ngay sau đó, một chùm sáng màu xanh lam cường đại từ trong tấm chắn phóng lên trời. OanhI
Nhưng chùm sáng màu xanh lam mới vừa xuất hiện, liền bị phương thiên họa kích của Dương Diệp chém nát, tốc độ của phương thiên họa kích không giảm, mang theo lực lượng cường đại rơi xuống người nam tử bạch bào.
OanhI
Ở trong ánh mắt của mọi người, nam tử bạch bào bị bổ thành thịt nát!
Đơn giản, bạo lực!
Dương Diệp không nói gì, nắm phương thiên họa kích đi về nơi xa, đi hai bước, hắn đột nhiên ngừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía những kiếm tu ở sau lưng.
- Còn có người muốn lấy đầu của ta đi đổi bảo bối không? Không có, lát nữa ta lại tới hỏi một chút.
Nói xong, Dương Diệp quay người tiêu thất ở cách đó không xa.
Giữa sân, yên tĩnh im ắng.
Qua hồi lâu, các kiếm tu lại bắt đầu thảo luận, tựa hồ đã quên sự tình vừa rồi.
Nếu như thực lực của Dương Diệp kém, có lẽ thật có người sẽ ra tay với hắn. Nhưng từ vừa rôi đến xem, thực lực của Dương Diệp không yếu chút nào, không chỉ không yếu, ngược lại mạnh có chút không hợp thói thường. Hơn nữa ai dám bảo lãnh, đây chính là thực lực chân chính của Dương Diệp?
Đồ vật tuy tốt, nhưng mệnh càng tốt hơn!
Không có mệnh, cho dù có đồ vật tốt cũng là không tốt.
Dương Diệp rời Kiếm Tiên thành, sau khi hắn ra Kiếm Tiên thành, bắt đầu đi vê phía Phượng Minh Sơn. Hiện tại hắn đã bại lộ hành tung, mặc kệ là người Dương gia, hay những người muốn cầm đầu hắn đi đổi bảo vật, khẳng định đang trên đường đuổi đến Kiếm Tiên thành.
Cho nên hắn nhất định phải nhanh đi Phượng Minh Sơn. Đến Phượng Minh Sơn, ngoại trừ muốn nhìn Kiếm Tiên trong truyền thuyết, còn có một mục đích, chính là nhìn xem có bảo bối gì không...
Phượng Minh Sơn cách Kiếm Tiên thành không xa, ở sau lưng Kiếm Tiên thành.
Còn chưa ởi bao lâu, Dương Diệp gặp được một ngọn núi, núi cũng không phải rất lớn, cũng không cao, nhưng hình dạng lại có chút kỳ lạ, bởi vì núi này có điểm giống Phượng Hoàng giương cánh bay lượn.
Phượng Minh Sơn!
Dương Diệp không do dự, chân phải nhẹ nhàng giãm một cái, cả người hóa thành một đạo kiếm quang kích xạ về phía Phượng Minh Sơn.
Thời điểm hắn muốn tới gần Phượng Minh Sơn, một tiếng kiếm minh đột nhiên từ Phượng Minh Sơn vang lên, sau một khắc, một đạo kiếm quang màu xanh từ chân trời tựa như thiểm điện bắn xuống, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đánh vào Dương Diệp.
OanhI
Dương Diệp bị đạo kiếm quang kia chấn trở về tại chỗiI