Chương 3337: Tốt một cái Dương diệp! (2)
Chương 3337: Tốt một cái Dương diệp! (2)Chương 3337: Tốt một cái Dương diệp! (2)
- Vậy không thể tốt hơn rồi!
Tay phải Lục Vân Thiên vung lên, hắn cùng Dương Diệp trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Dương Diệp cùng Lục Vân Thiên xuất hiện ở trong hư không, hai người cách xa nhau không đến ngàn trượng. Hai người nhìn nhau, sau một khắc, Lục Vân Thiên đột nhiên vươn tay phải ra, điểm về phía Dương Diệp.
Vạch.
Không gian trước mặt hắn đột nhiên nhúc nhích, thoáng qua, một cự chỉ xuất hiện ở trước mặt Lục Vân Thiên, cự chỉ thật dài, khoảng chừng trăm trượng. Sau một khắc, Lục Nguyên Thiên bấm tay nhấn xuống.
Cự chỉ trong nháy mắt bắn về phía Dương Diệp!
Nhìn thấy cự chỉ đánh úp lại, thân sắc của Dương Diệp ngưng trọng, bởi vì hắn phát hiện, những nơi cự chỉ đi qua, không gian vậy mà cùng nó dung hợp!
Không dám khinh thường. Dương Diệp bước ra một bước, kiếm ra.
Thời điểm kiếm của Dương Diệp đâm lên cự chỉ, cự chỉ run lên kịch liệt, ngay sau đó, Dương Diệp bị chấn liên tiếp lui về phía salu, sau khi lui không sai biệt lắm mười trượng, chân phải hắn đạp mạnh hư không, không gian run lên kịch liệt, cả người hắn ngừng lại.
Mà kiếm của hắn còn chống đỡ lấcy cự chỉ kia.
Yên lặng một cái chớp mắt, tay trái Dương Diệp đột nhiên hóa chưởng đánh tới chuôi kiếm.
Theo một tiếng vang bén nhọn, chuôi kiếm xuyên qua cự kchỉ, kiếm tốc không giảm, trong nháy mắt đi tới trước mặt Lục Vân Thiên, thời điểm kiếm đến trước mặt Lục Vân Thiên, Dương Diệp cũng xuất hiện ở sau lưng kiếm, tay trái của hắn lần nữa cầm kiếm!
Sắc mặt Lục Vân Thiên không thay đổi, ngón tay hắn điểm vào trên mũi kiếm của Dương Diệp.
Theo một tiếng nổ vang, hai người từng người liên tục lùi lại, mà sau khi Dương Diệp lui gần mười trượng, hắn liên lợi dụng Không Gian pháp tắc để mình ngừng lại, sau một khắc, chỗ mi tâm của Lục Vân Thiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Kiếm đã tới!
Lục Vân Thiên nhíu mày, hiển nhiên, kiếm của Dương Diệp để hắn có chút kinh ngạc. Nhưng kiếm này với hắn mà nói, mặc dù có uy hiếp, nhưng còn không nguy hiểm đến tánh mạng. Thời điểm kiếm muốn đâm vào mi tâm của hắn, hai ngón tay đột nhiên kẹp lấy kiếm của Dương Diệp.
Kiếm cương bị kẹp, tay trái Dương Diệp đột nhiên nắm chuôi kiếm xoay tròn.
Ngón tay của Lục Vân Thiên lập tức buông lỏng, kiếm của Dương Diệp xuyên qua mi tâm của Lục Vân Thiên, nhưng xuyên qua chỉ là tàn ảnh!
Lục Vân Thiên đã xuất hiện ở hơn mấy trăm trượng!
Lục Vân Thiên vừa dừng lại, lông mày hắn nhíu lại lần nữa, bởi vì kiếm của Dương Diệp lại xuất hiện ở cách mi tâm hắn một tấc.
Sắc mặt Lục Vân Thiên nghiêm trọng, không dám có chút khinh thị cùng chủ quan.
Một cổ khí thế cường đại đột nhiên từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn quét ra.
Dương Diệp bị cổ khí thế này đẩy lui vài chục trượng, nhưng lần này, hắn còn chưa dừng lại, Lục Vân Thiên liền xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó một quyền oanh qua.
Không có thi triển bất luận huyền kỹ gì, chính là một quyên đơn giản!
Dương Diệp cũng không có thi triển huyền kỹ, một kiếm chém xuống. Kiếm quyền vừa mới tiếp xúc, hai người liền lui hơn mấy trăm trượng, nhưng sau một khắc, hai người lại đồng thời biến mất ngay tại chỗ.
Cứ như vậy, Dương Diệp cùng Lục Vân Thiên kịch chiến.
Chỗ tối, rất nhiều cường giả Lục gia nhìn kinh hồn táng đảm, đặc biệt là Lục Cốt trước kia đuổi theo giết Dương Diệp.
Giờ phút này cái trán hắn đã chảy mồ hôi lạnh. Hắn không nghĩ tới thực lực của Dương Diệp đã mạnh đến loại trình độ này, vậy mà có thể chính diện đối kháng Lục gia gia chủ. Mà hắn, trước đó lại muốn đuổi theo giết Dương Diệp
Nhưng hắn cũng may mắn, may mắn cuối cùng hắn không có tiếp tục liều mạng, bằng không thì, hắn khả năng đã không còn ở trên đời này.
Xa xa, chiến đấu như trước tiếp tục.
Bất kể là Dương Diệp hay Lục Vân Thiên, giờ phút này tốc độ của hai người đã nhanh đến mắt thường không thể thấy. Giờ phút này hai người chiến đấu cực kỳ gay cấn, chiêu chiêu chí mạng, hơi không cẩn thận, thì có thể vạn kiếp bất phục!
Một phút đồng hồ sau.
Trong hư không đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, xa xa Dương Diệp cùng Lục Vân Thiên tách ra. Lúc này, hai người không có ra tay tiếp.
Ai thắng ai thua?
Cường giả Lục gia hơi khẩn trương. Nếu như Dương Diệp thắng, không hề nghi ngờ, cái này đối với Lục gia mà nói là một đả kích không nhỏi
Phải biết rằng, Lục Vân Thiên là Lục gia gia chủ, đại biểu Lục gia, mà Lục gia gia chủ lại bại bởi một vấn bối, cái này nếu truyên đi, toàn bộ Lục gia sẽ không có mặt mũi.
Xa xa, Dương Diệp cùng Lục Vân Thiên đối mặt, trâm mặc một cái chớp mắt, Dương Diệp đột nhiên nhìn Lục Vân Thiên ôm quyên.
- Đa tạ Lục gia chủ hạ thủ lưu tình, được Lục gia chủ chỉ điểm, vấn bối thu hoạch rất nhiều, ngày khác sẽ đến nhà bái phỏng. Cáo từ!
Nói xong, thân hình Dương Diệp run lên, trực tiếp biến mất ở trong hư không.
- Gia chủ, lưu hắn lại!
Lúc này, Lục Cốt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lục Vân Thiên, vội vàng nói. Khi biết được Lục Vân Thiên thắng, hắn biết rõ, đây là cơ hội giết Dương Diệp tốt nhất.
Lục Vân Thiên quay đầu lạnh lùng nhìn Lục Cốt. - Ngươi đuổi đi, ta không ngăn cản ngươi!
Biểu lộ của Lục Cốt cứng đờ, đang muốn nói cái gì, Lục Vân Thiên lại ngẩng đầu nhìn về phương hướng Dương Diệp rời đi, nói khẽ:
- Tốt một cái Dương Diệp
Vừa rồi, hắn cũng không có thắng, đương nhiên cũng không có thua. Dương Diệp không làm gì được hắn, hắn cũng không làm gì được Dương Diệp. Sở dĩ Dương Diệp nói như vậy, hiển nhiên là muốn bán hắn một nhân tình.
Dương Diệp thua hắn, không mất mặt, nhưng nếu hắn thua Dương Diệp, như vậy mặt mũi không còn chút gì. Không chỉ hắn mất mặt, Lục gia cũng sẽ mất mặt.
Tại chỗ, Lục Vân Thiên trâm mặc hồi lâu, đột nhiên hắn nhìn lướt qua bốn phía, sau đó nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, từ giờ phút này, Lục gia bất luận người nào cũng không được tham gia ân oán giữa Dương Diệp cùng Dương gia, ai dám vi phạm, giết không thai
Nói xong, thân hình của hắn run lên, biến mất ngay tại chỗ.