Chương 3425: Giang sơn luôn có nhân tài! (2)
Chương 3425: Giang sơn luôn có nhân tài! (2)Chương 3425: Giang sơn luôn có nhân tài! (2)
Vũ Vấn nhìn phương hướng Khô Tĩnh rời đi, trầm mặc hồi lâu, hắn cũng biến mất ngay tại chỗ.
Cách đó không xa, bọn người Lục Vân Thiên trâm mặc một hồi, sau đó đều dồn dập rời đi.
Cuối cùng, bọn họ vẫn lựa chọn lui.
Bởi vì mất đi Doanh gia, bọn họ có chút hư nhược. Đầu lĩnh đi rồi, bọn họ tự nhiên sẽ không ở chỗ này. Bởi vì một khi bọn họ cường công Dương gia, cho dù thực lực bọn họ vượt qua Dương gia rất nhiều, nhưng đây là ở đại bản doanh của Dương gia tác chiến, Dương gia dựa vào trận pháp y nguyên làm cho bọn họ tổn thất thảm trọng.
Mà khi đó, Doanh gia còn giữ lại thực lực...
Đương nhiên, còn một điều, đó chính là bọn họ không quên Dương Liêm Sương nói, Dương Diệp sẽ đi gia tộc bọn họ ngắm phong cảnh!
Bất kể như thế nào, lúc này đây, nguy cơ của Dương gia liền bị Dương Diệp dùng loại phương thức này tạm thời giải quyết.
Thiên Cơ Thành, ở trong một mộ địa. Hai lão giả đối diện nhau ngồi xếp bằng, ở trước mặt hai người, là một cái bàn nhỏ, trên mặt bàn là một bàn cờ.
Bên trái là một lão giả tóc bạc, lão giả tóc bạc này, đúng là Doanh gia lão tổ, mà bên phải là Dương gia lão tổ.
Lão giả tóc bạc giơ lên một quân cờ rơi xuống, sau đó nói:
- Dương Hủ huynh, ta nhìn bộ dáng của ngươi, tình huống không phải quá tốt ahI
Dương gia lão tổ tên là Dương Hủ hạ cờ, sau đó nói:
- Khá tốt, trong thời gian ngắn chết không được! Ngược lại là Doanh Vực huynh ngươi, ta thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, đây là sắp có tai ương ah.
Doanh Vực nhìn Dương Hủ, sau đó nói:
- Chẳng lẽ Dương Hủ huynh cảm thấy Trung Thiên vũ trụ này, có người có thể giết ta?
Dương Hủ mỉm cười.
- Doanh huynh rất tự tinI
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Doanh Vực hỏi lại.
Dương Hủ ngẩng đầu nhìn chân trời, sau đó nói:
- Hệ Ngân Hà Trung Thiên vũ trụ, là nhóm Cổ Tu giả năm đó khai phát, bọn họ có người đi Đại Thiên vũ trụ, truy cầu cái gọi là Đạo. Mà có người, thì lưu lại Trung Thiên vũ trụ.
Nói đến đây, hắn dừng một chút, sau đó nói:
- Doanh Vực huynh nên biết vị kia ở Tu Du Sơn, Doanh Vực huynh có nắm chắc chiến thắng vị kia sao?
Doanh Vực trâm mặc.
Lúc này Dương Hủ lại nói:
- Không nói cổ nhân, liền nói hiện tại, hiện tại những hậu sinh kia, Doanh Vực huynh có nắm chắc chiến thắng hai hậu bối của Dương gia ta liên thủ sao?
Doanh Vực lần nữa trầm mặc.
Bởi vì hắn thật sự không có nắm chắc chiến thắng Dương Diệp và Dương Liêm Sương liên thủ, hai người này liên thủ, có chút nghịch thiên!
Dương Hủ cười cười, sau đó nói:
- Thấy được không? Dù cho chúng ta đạt đến Chân cảnh lục đoạn, nhưng cũng không phải vô địch. Trước có Cổ Tu giả, sau có hậu sinh vãn bối yêu nghiệt. Cho nên Doanh Vực huynh, người nha, tự tin có thể, nhưng không thể tự tin quá độ. Dương gia Dương Hạng, hắn chính là tự tin quá độ, thế cho nên hiện tại hắn biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ liễu! Doanh Vực giơ lên một quân cờ, sau đó nói:
- Hôm nay ta đến, không phải cùng Dương Hủ huynh thảo luận những điều này. Ta đến, là muốn biết thái độ của Dương Hủ huynh đối với Dương gia.
Dương Hủ cười nói:
- Không có thái độ gì, vốn ta cảm thấy chỉ là chút ít tiểu hài tử cãi nhau âm ï, lười tham dự. Nhưng không nghĩ tới Doanh gia ngươi mời ngươi đi ra. Ngươi đã đi ra, ta cũng không thể ngồi yên không lý đến nha?
Doanh Vực nhìn về phía Dương Hủ.
- Dương Hủ huynh muốn ra tay?
Dương Hủ nói:
- Đây là tự nhiên. Tuy ta đối với Dương gia nhìn không phải nặng như vậy, nhưng dù sao cũng là Dương gia, hơn nữa, cho dù không niệm tình hậu bối huyết mạch, cũng phải niệm tình tổ tiên huyết mạch. Lão nhân gia khai sáng Dương gia, nếu ta ngồi yên không lý đến, ngày sau nếu có cơ hội gặp mặt, mặt mũi ta để đi đâu!
Nghe thế, Doanh Vực đã minh bạch.
Hắn ra tay, Dương Hủ sẽ ra tay, mà nếu hắn không ra tay, Dương Hủ sẽ không xuất thủ.
Lúc này Dương Hủ cười nói: - Doanh Vực huynh, kỳ thật dùng thân phận của ngươi đến tham dự sự tình giữa vãn bối, quả thực có chút mất mặt.
Doanh Vực lạnh nhạt nói:
- Nếu như ta không tham dự, hai hậu bối của Dương gia ngươi sẽ nghịch thiên!
Nói xong, tay phải hắn vung lên, bàn cờ trước mặt lập tức biến thành hư vô, sau đó lại nói:
- Dương Hủ huynh, cáo từ!
Đúng lúc này, Dương Hủ đột nhiên nói:
- Doanh Vực huynh có vẻ quên một người.
Doanh Vực nhìn vê phía Dương Hủ, Dương Hủ cười nói:
- Dương gia ta còn có một người gọi Vô Địch!
Nghe vậy, Doanh Vực mặt lập tức thay đổi.
Dương Vô Địch.
Cái tên này, ban đầu ở Trung Thiên vũ trụ, đây chính là như sấm bên tai! Cũng là người này, năm đó áp Doanh gia không thở nổi!
Lúc này Doanh Vực đột nhiên cười nói:
- Dương huynh có vẻ cũng quên một người.
Nói xong, hắn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ. Tại chỗ, Dương Hủ như nghĩ đến cái gì, thân sắc có chút ngưng trọng.
- Hắn nói là ai?
Lúc này, Dương Liêm Sương xuất hiện ở trước mặt Dương Hủ hỏi.
Dương Hủ trầm mặc, sau đó nói:
- Doanh Tĩnh! Một người đã từng giết đến tận Khô gia, làm cho Khô gia gọi ra lão tổ.
Dương Liêm Sương trâm mặc mấy hơi, sau đó nói:
- Giang sơn lúc nào cũng có nhân tài, tất cả độc lĩnh phong tao mấy trăm năm!