Chương 3446: Một cái đầu! (1)
Chương 3446: Một cái đầu! (1)Chương 3446: Một cái đầu! (1)
Phía xa, vẻ mặt lão già áo bào đen đặc biệt khó coi. Bị một vị vấn bối đánh cho không có sức đánh trả...
Không thể không nói, thực lực của Dương Diệp thật sự làm cho hắn chấn động. Vào giờ phút này, hắn đã hiểu rõ tại sao Doanh gia và các thế gia lại điều động nhiều cường giả như vậy đuổi theo giết Dương Diệp.
Người này không phải là một nhân vật đơn giản!
Im lặng trong chớp mắt, lão già áo bào đen nhìn về phía Dương Diệp:
- Ta đánh giá thấp ngươi!
Dương Diệp khẽ cười:
Không có việc gì, ta không ngại. Lão gia tử, ta chưa từng nghĩ tới sẽ đối địch cùng Bí tông các ngươi, nếu Bí tông các ngươi không chào đón ta, Dương Diệp ta cũng không phải loại người mặt dày, ta đi đây!Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Mà lúc này, lão già áo bào đen đột nhiên nói:
- Tiểu hữu, trước đó lão phu nói chuyện đã đắc tội nhiêu, mong rằng tiểu hữu đừng để trong lòng. Đúng, Bí tông ta đặc biệt hoan nghênh tiểu hữu. Nghe vậy, Dương Diệp dừng bước, hắn xoay người nhìn về phía lão già áo bào đen, cười nói:
- Tiền bối nói gì vậy? Ta là loại người hẹp hòi sao? Không, người biết Dương Diệp ta đều hiểu Dương Diệp ta đặc biệt rộng lượng!
Khóe miệng lão già áo bào đen thoáng co giật, rộng lượng? Hắn thật sự không nhìn ral
Lúc này, Dương Diệp lại nói:
- Vốn ta còn muốn chạy, nhưng nếu Bí tông vui vẻ nghênh đón ta như thế, ta đi bây giờ chẳng phải quá không nể mặt Bí tông sao? Cho nên, ta không thể đi, ta đành phải ở lại!
Lão già áo bào đen cùng Vân Thiển đã không nhịn được muốn đánh người!
Cứ như vậy, Dương Diệp ở lại.
Theo lão già áo bào đen cùng Vân Thiển, Dương Diệp đi tới dưới chân ngọn núi trước kia.
- Thật ra, ở đây chưa tính là Bí tông.
Lão già áo bào đen đột nhiên nói.
Dương Diệp nói:
- Chỉ là bên ngoài Bí tông?
Lão già áo bào đen khẽ gật đầu: - Đi thôi, chúng ta đi tới!
Dứt lời, toàn thân hắn đột nhiên bay lên đỉnh núi. Dương Diệp cùng Vân Thiển theo sát phía sau.
Rất nhanh, ba người tới đỉnh núi, Dương Diệp có phần kinh ngạc. Ở trên đỉnh núi là từng cung điện lộng lẫy, hơn nữa số lượng còn không ít, chủ yếu nhất là mỗi tòa đều lớn vô cùng.
- Ở đây cũng chỉ là bên ngoài Bí tông sao?
Dương Diệp nhìn về phía lão già áo bào đen, hỏi.
Lão già áo bào đen khẽ gật đầu:
- Đây là địa phương đệ tử ngoại môn ở lại, đi thôu, ta dẫn ngươi đi gặp tông chủ Bí tông ta.
Nói xong, cơ thể hắn thoáng động, biến mất ở phía xa.
Dương Diệp cùng Vân Thiển lập tức đi theo.
Rất nhanh, ở dưới sự hướng dẫn của lão già áo bào đen, ba người tới một chỗ đài truyên tống, sau khi bước vào truyền tống trận, ba người xuất hiện ở trong một sơn cốc.
Sơn cốc không phải quá lớn, núi vây xung quanh, ở sâu phía xa trong sơn cốc kia có một tòa cung điện, cung điện cũng không lớn, nhưng có vẻ tang thương.
Cùng lúc đó, Dương Diệp vẫn cảm nhận được rất nhiều khí tức không rõ ràng, những khí tức kia rất cường đại!
Bí tông này không tâm thường!
Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, trong lòng có thêm chút đề phòng.
Rất nhanh, ba người bước vào tòa đại điện này, trong đại điện không có một bóng người.
- Chờ một lát, tông chủ lập tức sẽ đi raI
Lão già áo bào đen nói.
Dương Diệp khẽ gật đầu, hắn nhìn lướt qua xung quanh, đại điện không phải quá lớn, nhưng xung quanh lại có phù văn kỳ dị.
Trận pháp!
Đại điện này có trận pháp!
Đúng lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện ở trong đại điện.
Nhìn thấy nam tử trung niên này, vẻ mặt Dương Diệp rất nghiêm trọng. Cường giả Chân Cảnh lục đoạn! Nam tử trung niên này cũng là Chân Cảnh lục đoạn giống Dương Hạng, nhưng khí tức của đối phương còn muốn cường đại hơn nhiều!
Người tới chính là tông chủ Bí tông Tô Mạc!
Ánh mắt Tô Mạc rơi vào trên người của Dương Diệp, sau một hồi, hắn khẽ gật đầu:
- Không tệ!
Không tệ!
Nghe thấy Tô Mạc nói vậy, vẻ mặt lão già áo bào đen thoáng thay đổi. Đánh giá này đã là rất cao! Phải biết rằng, vị tông chủ trước mắt này đã từng là thiên chi kiêu tử, ánh mắt hắn đặc biệt cao, đừng nói bên ngoài, cho dù là một ít thiên tài siêu cấp trong Bí tông này cũng khó có thể lọt vào mắt hắn!
Đúng mà bây giờ, hắn lại nói Dương Diệp không tệt!
Tuy nhiên điêu này cũng là bình thường, nếu như ngay cả Dương Diệp cũng không lọt vào mắt của hắn, vậy mới là không bình thường.
Lúc này, tay phải Tô Mạc đột nhiên vẫy một cái, thanh kiếm gỗ trong tay Dương Diệp lập tức bay đến trước mặt của hắn. Nhìn kiếm gỗ trước mặt, trong mắt Tô Mạc lóe lên một tia phức tạp:
- Ngươi có biết lai lịch của thanh kiếm gỗ này không?
Dương Diệp lắc đầu.
Tô Mạc nói:
- Thật ra, ta cũng không biết lai lịch của nó. Ta chỉ biết nó từ trên trời rớt xuống! - Trên trời rơi xuống? Dương Diệp không hiểu. Tô Mạc khẽ gật đầu:
- Rơi cùng một vật khác. - Còn có một vật khác? Dương Diệp hỏi: