Chương 3459: Vu Tộc! (2)
Chương 3459: Vu Tộc! (2)Chương 3459: Vu Tộc! (2)
Sở dĩ thanh thương này dừng lại, là bởi vì có một thanh kiếm để chắn trên thân thương.
Trong chớp mắt yên lặng.
Xuy!
Trường kiếm đột nhiên cắt thanh trường thương này, Tô Ngọc biến sắc, vội vàng buông tay, sau đó thân hình lóe lên, xuất hiện ở cách đó hơn trăm trượng. Nhưng một cánh tay phải của hắn lại không rời đi cùng hắn!
Một cánh tay đầm đìa máu từ không trung chậm rãi rơi xuống trên mặt đất.
Giờ phút này, vẻ mặt tất cả mọi người ở đó thay đổi.
Tất cả mọi người ở đó đều nhìn về phía Dương Diệp! Hắn là ai? Đây là suy nghĩ trong đầu mọi người ở đây lúc này.
Phía xa, Tô Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp:
- Ngươi là...
Còn chưa nói xong, đột nhiên có một thanh kiếm trực tiếp để ở giữa chân mày của hắn. Cơ thể Tô Ngọc lập tức cứng đờ.
- Dương huynhI Lúc này, Vân Thiển đột nhiên khẽ nói:
- Không cần thiết phải giết người!
Dương Diệp liếc nhìn Vân Thiển, sau đó cười nói:
- Đương nhiên sẽ không giết người!
Dứt lời, hắn rút kiếm về, sau đó nhìn thẳng vào Tô Ngọc:
- Không có thực lực mạnh mẽ, làm người thì phải khiêm tốn một chút!
Tô Ngọc nhìn Dương Diệp, không nói gì.
Đúng lúc này, một lão già áo bào đen xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, lão già áo bào đen nói:
- Dương công tử, tông chủ muốn gặp ngươi, ở đây không tiện, công tử đi với ta một chuyến chứ?
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Được!
Nói xong, hắn nhìn vê phía Vân Thiển:
- Xin lỗi không tiếp được!
Dứt lời, hắn cùng lão già áo bào đen trực tiếp biến mất.
- Hắn là ai?
Tại chỗ, Tô Ngọc nhìn về phía xa Vân Thiển, hỏi. Vân Thiển khẽ nói:
- Một người rất điên...
Trong một chỗ đại điện.
Trong đại điện chỉ có Dương Diệp cùng Tô Mạc và lão già mặc áo bào màu đen này.
- Dương tiểu huynh, bây giờ chúng ta đi tới chỗ phong ấn!
Tô Mạc nói.
- Không phải ba ngày sau sao?
Dương Diệp hỏi.
Tô Mạc khẽ lắc đầu:
- Bởi vì một vài chuyện, cho nên chỉ có thể đi sớm. Ngươi không có vấn đề gì chứ?
Dương Diệp liếc nhìn Tô Mạc, sau đó nói:
- Không thành vấn đề!
Tô Mạc khẽ gật đầu:
- Vậy đi thôi!
Dứt lời, hắn vung tay phải lên, cùng Dương Diệp trực tiếp biến mất ở trong đại điện.
Rất nhanh, Dương Diệp cùng Tô Mạc đi tới trước một ngọn núi lớn không biết tên, núi lớn rất kỳ lạ, bởi vì ở xung quanh ngọn núi lớn này trải rộng các loại bùa chú màu đỏ tươi, vẫn có từng sợi dây xích màu đỏ tươi, những sợi dây xích có cái to bằng cột nhà, lại nhiều vô số, giống như những bùa chú cũng trải rộng cả ngọn núi lớn.
- Cái đầu kia lại ở trong này sao?
Dương Diệp hỏi.
Tô Mạc khẽ gật đầu:
- Ở trong lòng của ngọn núi này! Đi thôi!
Nói xong, Tô Mạc đi về phía lối vào.
Dương Diệp liếc mắt nhìn đối phương, sau đó cũng vội vàng đi theo.
Rất nhanh, hai người bước vào trong lòng núi, Dương Diệp phát hiện trong lòng núi này cũng đầy những bùa chú màu đỏ tươi kỳ lạ.
Đây là một trận!
Hơn nữa còn là một trận cường đại khác thường!
Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, trong lòng âm thâm đề phòng, lúc này, giọng nói Cùng Kỳ đột nhiên vang lên ở trong đầu hắn: - Có chút không đơn giản, cẩn thận.
- Thế nào?
Dương Diệp hỏi.
Cùng Kỳ trầm giọng nói:
- Ta nghe thấy được khí tức tà ác của Vu Tộc!
- Vu Tộc?
Dương Diệp hỏi:
- Đó là gì?
Cùng Kỳ nói:
- Một chủng tộc đặc biệt cường đại.
Nói đến đây, hắn dừng lại một lát, sau đó lại nói:
- Chủ nhân tay Chiến Thần này của ngươi chính là Vu Tộc!
Dương Diệp:
Đúng lúc này, Tô Mạc đột nhiên ngừng lại, thoáng cái, hắn trực tiếp biến mất, trong chớp mắt này, những bùa chú màu đỏ tươi xung quanh đột nhiên chợt hiện sáng lên, ngay sau đó từng lực lượng vô hình xuất hiện ở xung quanh của Dương Diệp.
- Tiểu tử, ngươi không ra được! Lúc này, Cùng Kỳ đột nhiên trâm giọng nói.
- Ha ha... Thoả mãn, thân thể này không tệ, khá vô cùng, ha ha...
Đúng lúc này, một tiếng cười to điên cuồng đột nhiên truyền ra từ sâu bên trong lòng núi này, trong phút chốc, tất cả ngọn núi lớn bắt đầu chấn động mãnh liệt.