Chương 3461: Đoạt xác! (2)
Chương 3461: Đoạt xác! (2)Chương 3461: Đoạt xác! (2)
Sắc mặt Dương Diệp bình tĩnh, trái tay câm kiếm gỗ xoay tròn, trong phút chốc, một kiếm khí xoáy tròn nhanh chóng hiện ra, khi lốc xoáy kiếm khí này xuất hiện, lực hút này lập tức bị nghiền nát, thân hình Dương Diệp lại run lên, vội lùi nhanh về phía sau.
- Muốn chạy trốn à? Buồn cười!
Thấy Dương Diệp muốn chạy trốn, cái đầu kia cong khóe miệng đầy vẻ châm chọc, trong phút chốc, không gian xung quanh Dương Diệp đột nhiên co lại từng tâng, những không gian này giống như từng cục sắt dày, ép vê phía Dương Diệp từng chút một.
Đối mặt những không gian biến đổi dị thường này, Dương Diệp giơ kiếm lại bổ xuống, một bổ này trực tiếp chém vỡ không gian ở trước mặt hắn, ngay sau đó, một khe nứt không gian xuất hiện ở trước mặt, vào lúc hắn muốn đi vào khe nứt không gian này, không gian ở trước mặt hắn đột nhiên khôi phục lại!
Cùng lúc đó, một lực lượng tà ác đột nhiên giống như thủy triều tuôn ra ở trong không gian trước mặt hắn.
Âm!
Dương Diệp trực tiếp bị lực lượng này ép cho liên tiếp lùi lại phía sau, Dương Diệp trở về vị trí trước đó. - Kiếm đạo của ngươi không tệ. Đúng lúc này, cái đầu kia đột nhiên nói:
- Không thể không nói, ngươi là một nhân tài.
Dương Diệp xoay người nhìn vê phía cái đầu kia, không nói một lời, trong phút chốc, một thanh kiếm trực tiếp xuất hiện ở trước mặt cái đầu kia, nhưng kiếm vừa xuất hiện trong chớp mắt đã có một lực lượng mạnh trực tiếp đánh vào trên thân kiếm của hắn.
Âm!
Theo một tiếng nổ lớn vang lên, Dương Diệp lập tức bị chấn động, đẩy đến hơn mấy trăm trượng!
- Quá yếu!
Lúc này, cái đầu kia nói:
- Tuy thực lực của ngươi không sai, nhưng đối với bản tôn vẫn yếu giống như đứa trẻ ba tuổi, cho dù lúc này bản tôn bị phong ấn, ngươi cũng không thể đối đầu. Không nên phản kháng nữa, trở thành cơ thể của bản tôn chính là vinh hạnh của ngươi!
Phía xa, Dương Diệp cong khóe miệng và cười lạnh:
- Ta cũng không muốn giơ tay chịu trói!
Dứt lời, tay trái hắn khẽ động, một vỏ kiếm màu đen xuất hiện ở trước mặt, thoáng cái, thân hình hắn run lên, bắn nhanh về phía cái đầu kia, cùng lúc đó, sáu đường kiếm quang màu đen lập tức bao vây cái đầu kia lại.
Trong phút chốc.
Xuy Xuy Xuy Xuy Xuy xuy!
Sáu thanh kiếm trực tiếp cắt không gian xung quanh cái đầu kia thành vô số khối nhỏ, nhưng cái đầu kia lại bình yên không sao cải
Có chút kỳ lạ, bởi vì không gian chỗ cái đầu kia đã bị cắt ra, nhưng cái đầu kia không hề bị ảnh hưởng!
- Lãng phí sức lực!
Trong mắt của cái đầu kia hoàn toàn không che giấu sự châm chọc.
Dương Diệp nhìn cái đầu kia rất lâu, sau đó nói:
- Năng lực của Minh Cảnh...
Sau khi kiếm ý của hắn đạt được Minh Cảnh, hắn phát hiện có một đặc biệt điểm, đó chính là kiếm ý căn bản không phải tồn tại ở trong không gian, mà vượt ra ngoài không gian, bởi vậy cho dù không gian bị đập nát, kiếm ý kia cũng sẽ không có chuyện gì. Mà bây giờ, người trước mắt này chính là như vậy.
Đây là sự khác nhau giữa Minh Cảnh cùng Chân Cảnh, hai bên căn bản không ở trên cùng một cấp bậc!
Im lặng trong chớp mắt, Dương Diệp đột nhiên bấm tay cách không điểm một điểm về phía cái đầu kia, trong phút chốc, một đường kiếm quang bắn nhanh qua, khóe miệng của cái đầu kia vẫn cười lạnh cùng châm chọc, song khi tia kiếm quang đi tới trước mặt hắn lúc, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.
Âm!
Theo một tiếng nổ lớn vang lên, cái đầu kia trực tiếp bị chấn động lùi vê phía sau chừng mười trượng. Nhưng không hề bị thương!
Cái đầu kia nhìn vê phía Dương Diệp:
- Kiếm ý cùng sát ý Minh Cảnh, ta có chút đánh giá thấp ngươi!
Dương Diệp không nói gì, chân phải của hắn giãm mạnh xuống mặt đất một cái, trong phút chốc, toàn thân hắn hóa thành một đường kiếm quang bắn nhanh về phía cái đầu kia.
Kiếm quang gia tăng hai loại ý cảnh!
Nhưng đường kiếm quang này vừa đến cách cái đầu kia nửa trượng, một lực lượng thần bí đột nhiên đánh vào trên đường kiếm quang này.
Âm!
Kiếm quang tiêu tan, Dương Diệp trực tiếp bị chấn động, đẩy đến hơn trăm trượng, vừa dừng lại, khóe miệng hắn đã tràn ra một tia máu tươi. - Vẫn có chiêu gì nữa? Tiếp tục tới đii
Cái đầu kia cười lạnh nói.
Dương Diệp lau máu tươi trên khóe miệng, thoáng cái, hắn trực tiếp biến mất, lúc xuất hiện lần nữa thì đã ở sau mấy ngàn trượng.
- Muốn chạy trốn?
Cái đầu kia cười lạnh, trong phút chốc, một lực lượng cường đại che trời lấp đất cuốn vê phía Dương Diệp với tốc độ rất nhanh, lực lượng này trực tiếp bao phủ lấy hắn ở phía xa, mà lúc này, kiếm trong tay Dương Diệp liên tục vung lên, từng kiếm quang không ngừng nhanh chóng hiện ra.
Trong phút chốc, kiếm khí giăng kín khắp nơi, không gian bị cắt thành từng khối, cảnh tượng vô cùng kinh người.
Cứ như vậy, Dương Diệp không ngừng phản kháng.
Ở trong một mật thất có ba người, chính là Lâm Vị Ương, Linh Tú, Tô Mạc.
Ở trước mặt ba người là một tấm màn ánh sáng, hình ảnh trong màn ánh sáng chính là Dương Diệp.
- Chống lại à, chỉ là vô dụng thôi!
Linh Tú đột nhiên nói.
Tô Mạc nói: - Nếu như là ta, ta cũng sẽ không giơ tay chịu trói!
- Đáng tiếc, tất cả phản kháng cũng chỉ là phí công!
Linh Tú nói.
Tô Mạc khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía màn ánh sáng.
Ở đó, Lâm Vị Ương không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Diệp, không nói gì.
Trong lòng núi, qua gân nửa canh giờ, Dương Diệp cuối cùng không phản kháng nữa.
Giờ phút này, Dương Diệp bị một luồng lực thần bí bao phủ, căn bản không có cách nào nhúc nhích.
Hắn nhìn chằm chằm vào cái đầu kia, ánh mắt như có thể giết người!
Hai mắt của cái đầu kia chậm rãi nhắm lại:
- Cuối cùng có thể ra ngoài rồi!
Dứt lời, hắn trực tiếp hóa thành một đường ánh sáng màu đen tiến vào giữa chân mày của Dương Diệp.
Mà lúc này, khóe miệng của Dương Diệp đột nhiên cong lên không dễ nhận ra.