Chương 3492: Yêu Nghiệt Minh! (1)
Chương 3492: Yêu Nghiệt Minh! (1)Chương 3492: Yêu Nghiệt Minh! (1)
Dương Diệp quay đầu nhìn vê âm thanh từ xa vọng tới, nơi đó chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người thanh niên mặc áo bào sang trọng. Người thanh niên này khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tóc bạc, không chỉ tóc, ngay cả đồng tử cũng màu bạc.
Ngươi đến từ Thiên Trụ Sơn sao?
Dương Diệp hỏi.
Người thanh niên khẽ gật đầu:
- Thiên Trụ Sơn, Yêu Nghiệt Minh, Phạm Thương.
- Yêu Nghiệt Minh?
Dương Diệp nhíu mày:
Ta chưa từng nghe qua, cũng không có hứng thú biết, nếu như ngươi tới giết ta, vậy ra tay đi, nếu như không phải thì hãy xoay người rời đi. Người thanh niên tên là Phạm Thương hơi trâm ngâm, sau đó nói:
- Vốn là phải, nhưng bây giờ lại không phải.
- Ồ?
Trong mắt Dương Diệp có thêm một tia hứng thú: - Vì sao?
Phạm Thương nói:
- Biết cái gì gọi là Yêu Nghiệt Minh không?
- Mong được chỉ giáo.
Dương Diệp nói.
Phạm Thương nói:
- Trên đời có một đám yêu nghiệt như vậy, bọn họ không giống người thường, bọn họ chỉ cần hơn mười năm tu luyện lại có thể hơn người khác tốn vạn năm, bọn họ khiêu chiến vượt cấp, bọn họ có tài năng hơn người. Những yêu nghiệt này cuối cùng đều đi tới Thiên Trụ Sơn, bởi vì chỉ có thông qua nơi đó, bọn họ mới có thể đi truy tìm thế giới càng cao hơn, cũng mới có thể nhìn thấy văn minh võ đạo càng cao hơn.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Dương Diệp:
- Ngươi cũng là người như vậy!
Dương Diệp nói:
- Ngươi muốn nói gì?
Phạm Thương nói:
- Gia nhập Yêu Nghiệt Minh.
Gia nhập Yêu Nghiệt Minh! Dương Diệp liếc mắt nhìn Phạm Thương, sau đó nói:
- Ta không hiểu.
Phạm Thương nói:
- Ở Thiên Trụ Sơn có đủ loại cường giả, phần lớn những cường giả kia đều là lão quái vật từ rất nhiều năm trước, ngoại trừ những lão quái vật này, còn có một vài tu hành giả cùng với Cổ Tu giả. Nơi nào có người, nơi đó lại có đấu tranh. Ở nơi đó, nếu như không tập trung thành nhóm, đặc biệt là những vì sao mới như chúng ta lại càng đặc biệt dễ dàng không thấy được mặt trời ngày hôm saul
- Vì sao?
Dương Diệp hỏi.
- Bởi vì bọn họ sợi
Phạm Thương nói:
- Nếu như cho ngươi mười năm, lấy thiên phú cùng tiềm lực của ngươi, người ở Thiên Trụ Sơn đó sợ rằng không có người nào có thể ngang hàng được với ngươi. Cho nên, ngươi hiểu chưa?
Dương Diệp im lặng một lát, sau đó nói:
- Gia nhập Yêu Nghiệt Minh thì có ích lợi gì?
Phạm Thương khẽ lắc đầu:
- Ngươi có ý tưởng này là không đúng, đầu tiên, ngươi chắc hẳn phải nghĩ, gia nhập Yêu Nghiệt Minh, ngươi có thể mang tới cho Yêu Nghiệt Minh điêu gì? Vạn vật đều tương sinh tương khác, trước khi ngươi đòi hỏi, đầu tiên phải suy nghĩ xem mình có thể bỏ ra cái gì. Không phải sao?
Dương Diệp khẽ cười, sau đó nói:
- Ngươi nói rất đúng, tuy nhiên ta phải nhắc nhở ngươi một điểm, ta rất giỏi gây ra họa.
Phạm Thương nhìn thẳng Dương Diệp:
- Ngươi không gây ra họa, ta lại không tìm ngươi. Ở nơi đó, người nhân từ nương tay đều chết sạch. Hơn nữa, trong Yêu Nghiệt Minh không có người nào là hiền lành.
Dương Diệp nói:
- Các hạ, thấy không, bây giờ rất nhiêu người ở Thiên Trụ Sơn muốn giết ta, ngươi bảo ta gia nhập Yêu Nghiệt Minh, không sợ những người này tới gây sự với Yêu Nghiệt Minh sao?
Phạm Thương khẽ lắc đầu:
- Ngươi có thể đã hiểu sai rồi. Chúng ta là một minh, ở bên trong, mọi người đều tự do, không phân trên dưới. Ngươi gia nhập trong đó chỉ có thêm một cơ hội khiến những yêu nghiệt thật sự của trung thiên vũ trụ thêm vững chắc, vê phần phiền toái của ngươi, có thể để cho người khác giúp ngươi hay không, vậy phải xem thủ đoạn của bản thân ngươi. Nếu như ngươi không có thủ đoạn đó, vậy ngươi chỉ có thể tự mình đi giải quyết phiền toái của bản thân ngươi!
- Thì ra là thết
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Ta đại khái đã hiểu ý của ngươi.
Nói đến đây, hắn nhìn vê phía Phạm Thương:
- Vì sao buông tha giết ta?
Phạm Thương im lặng trong chớp mắt, sau đó nói:
- Bởi vì ta không nắm chắc giết được ngươi.
- Không nắm chắc!
Dương Diệp cười nói:
- Ngươi rất tự tinl
Đối phương nói không nắm chắc, nói cách khác, đối phương cho rằng vẫn còn có vài cơ hội giết hắn.
Phạm Thương nhìn thẳng Dương Diệp:
- Người đưa tang trước đó, ta cũng có thể giết chết được.
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Vậy ngươi rất mạnh! Phạm Thương lật tay phải một cái, một tấm lệnh bài rất nhỏ xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp:
- Đây là lệnh mời, nếu như ngươi bằng lòng, đến lúc đó sau khi ngươi đến Thiên Trụ Sơn, có thể thông qua lệnh bài này liên lạc với tai
Dương Diệp cũng không từ chối, hắn thu hồi lệnh bài kia:
- Ta sẽ suy nghĩ một chút!
Phạm Thương khẽ gật đầu:
- Có ta lòng nhắc nhở ngươi một chút, Thiên Trụ Sơn thật sự có rất nhiều người đã để mắt tới ngươi, đồng thời có rất nhiều người đã xuất phát. Có người nói có Cổ Tu giả cũng đã rời núi. Cho nên, bản thân ngươi cẩn thận đi!
Dứt lời, thân hình hắn run lên, trực tiếp biến mất.
Cổ Tu giải
Cái gì gọi là Cổ Tu giả? Cổ Tu giả này đáng sợ tới mức nào?
Nhìn nữ tử váy màu đỏ Tu Du Sơn này thì sẽ biết. Bởi vì đối phương chính là Cổ Tu giải
Phiên phức không ngừng tới!
Đúng lúc này, An Nam Tĩnh đi tới trước mặt Dương Diệp:
- Không sao chứ? Dương Diệp nhìn về phía An Nam Tĩnh, khi thấy bên dưới vai phải của An Nam Tĩnh trống rỗng, trong lòng hắn không hiểu lại đau xót. Lúc này An Nam Tĩnh khẽ nói:
- Cũng không đáng lo ngại!