Chương 3510: Trả thanh kiếm cho ta! (1)
Chương 3510: Trả thanh kiếm cho ta! (1)Chương 3510: Trả thanh kiếm cho ta! (1)
Cùng tiến lên!
Ban đầu, Dương Diệp muốn một đấu một với lão bà này. Bởi vì hắn muốn xem thử thực lực của mình ra sao, nhưng hắn không ngờ được lão bà này lại có thể không một đấu một với hắn.
Đối phương còn có thể gọi giúp đỡi
Dưới tình huống này, hắn tất nhiên sẽ không đi một đấu một cùng đối phương.
Vây đánh!
Dương Diệp quyết đoán lựa chọn vây đánh!
Khi nghe thấy Dương Diệp nói vậy, đám người Dương Liêm Sương liền ngây người, sau đó các nàng liếc mắt nhìn nhau, trong phút chốc đều ra tay.
Nhìn thấy đám người Dương Liêm Sương ra tay, khóe miệng của bà lão kia cong lên lộ vẻ châm chọc:- Một đám kiến hôi Chân Cảnh nhất đoạn tự nhiên cũng dám ra tay với bản tôn, đúng là không biết sống chết!
Dứt lời, bà ta vung tay phải lên, một lực lượng cường đại cuốn về phía đám người Dương Liêm Sương.
Một sợi dây xích màu đen xuyên qua không trung, trực tiếp đánh vào trên luồng khí tức kia.
Âm!
Luồng khí tức kia trực tiếp âm ầm tiêu tan.
Rất nhanh, các nàng đi tới trước mặt bà lão kia. ..
Vừa giao đấu, vẻ mặt lão bà lại thay đổi.
Nghiêm trọng, rất nghiêm trọng!
Ban đầu, bà ta cho rằng loại thiên tài giống như Dương Diệp chắc hẳn đặc biệt hiếm thấy, nhưng sự thật nói cho bà ta biết, không chỉ không ít, trái lại còn rất nhiều. Những nữ nhân trước mắt này đều giống hắn!
Hai bên vừa giao đấu, bà lão cùng con mãnh thú thần bí này đã trực tiếp bị áp chế.
Không có sức đánh trải
Khi các nàng cùng liên thủ của Dương Diệp, bà lão kia gân như không có sức đánh trải
Bà lão càng đánh càng kinh ngạc, cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Dương Diệp, bà lão kia tự nhiên trực tiếp ngồi lên trên con dị thú này, sau đó hóa thành một đường ánh sáng màu đen biến mất ở phía chân trời!
Chạy thoát! Mọi người đều sửng sốt, không ai nghĩ tới lão bà này lại có thể chạy trốn!
Sau vài hơi thở, Dương Liêm Sương nói:
- Bà ta là một người thông minh, không trốn thì bà ta chỉ có một con đường chết!
Mặc dù bà lão là Chân Cảnh lục đoạn, hơn nữa còn không phải là Chân Cảnh lục đoạn bình thường, nhưng mỗi người trong đám người bọn họ đều có thể khiêu chiến vượt cấp. Đừng nói bọn họ liên thủ, cho dù một mình Dương Diệp cũng đủ để đối đầu với bà lão kia.
Lúc này, Minh Nữ đột nhiên nói:
- Không cần quá lo lắng về loại người như thế. Chúng ta thật sự cần lo lắng chính là tu hành giả, còn có Cổ Tu giả, đặc biệt là Cổ Tu giả, người như thế căn bản không thể cân nhắc theo lẽ thường.
Tu hành giả, Cổ Tu giải
Người Dương Diệp nghĩ đến đầu tiên là kiếm tiên lý Thái Bạch cùng nữ tử váy màu đỏ này. Kiếm tiên Lý Thái Bạch chính là tu hành giả, thực lực hắn cũng không cần phải nói. Cường giả Chân Cảnh lục đoạn bình thường ở trước mặt hắn căn bản không đủ nhìn.
Mà nữ tử váy màu đỏ này, hắn đã tự mình lĩnh giáo rồi. Không chỉ hắn, bọn họ đều đã lĩnh giáo qua.
Trước đây, nếu như không phải Vũ Điện Sứ đứng ra, bọn họ có thể sẽ bị đối phương giết sạch. Mà thực lực của đối phương còn không phải là thời kì đỉnh phong!
Lúc này, Minh Nữ lại nói:
- Ở Thiên Trụ Sơn có rất nhiều lão quái vật ẩn nấp, mục đích duy nhất của bọn họ chính là phá tan kết giới Thiên Trụ Sơn, bước vào đại thiên vũ trụ, đi tìm kiếm võ đạo văn minh càng cao hơn. Mà trong kết giới này, người bình thường căn bản không có khả năng xông qua được. Nhưng kiếm gỗ của ngươi có lực sát thương vô cùng lớn đối với kết giới ở nơi đó, cho nên những người này sẽ không bỏ qua thanh kiếm gỗ của ngươi!
Dương Diệp nhìn về phía Minh Nữ:
- Ngươi muốn nói gì?
Minh Nữ nhìn thẳng Dương Diệp:
- Lần này đi Thiên Trụ Sơn rất nguy hiểm.
- Sau đó thì sao?
Dương Diệp cười nói.
Minh Nữ nói:
- Ta suy nghĩ rất lâu rồi, ta cũng cảm thấy ngươi không nên đi vào lúc này. Bởi vì nếu bây giờ ngươi đi, tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của Thiên Trụ Sơn, khi đó, tất cả mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi, phiền toái của ngươi thật sự sẽ vô cùng vô tận.
Dương Diệp lắc đầu:
- Có một số việc trốn tránh cũng vô dụng. Nếu ta không đi, bọn họ sẽ dùng phương pháp khác để ép ta đi ra. Ví dụ như gây sự với các ngươi, gây sự với Dương gia, thậm chí là gây sự với Vũ gia. Bọn họ sẽ gây phiên phức cho người có quan hệ với ta, sau đó ép ta hiện thân. Dưới tình huống đó, ta trái lại còn rơi vào bị động. Nếu như vậy, không bằng ta đơn giản chủ động đi Thiên Trụ Sơn, đổi bị động làm chủ động!
Lúc này, Dương Liêm Sương khẽ gật đầu:
- Thật ra, ngươi nói cũng không sai. Nếu đã không cách nào tránh khỏi chuyện này, vậy chủ động đối mặt là được. Không quan tâm mọi chuyện thế nào, chúng ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi. Cho dù là Cổ Tu giả đi ra, chúng ta cũng có sức đánh một trận!
Dương Diệp liếc nhìn Dương Liêm Sương, cười nói:
- Không thể không nói, ta rất cảm động.
Nói đến đây, hắn dừng lại một lát, sau đó lại nói:
- Tuy nhiên, ta quyết định sẽ một mình đi tới Thiên Trụ Sơn. - Thế nào? Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ làm vướng chân ngươi sao?
Thiếu nữ cưỡi heo không vui nói.
Dương Diệp lắc đầu:
- Ta không phải có ý này. Các ngươi suy nghĩ xem, nếu như ta đi cùng với các ngươi, để cho đám Thiên Trụ Sơn biết được, bọn họ sẽ làm như thế nào? Bọn họ chắc chắn cũng sẽ tìm người tập hợp thành đội. Ta nghĩ, các ngươi sẽ không muốn cùng lúc đối mặt với hơn mười vị cường giả Chân Cảnh lục đoạn chứ?
Dương Liêm Sương khẽ nhíu mày:
- Ý của ngươi là chúng ta tách ra?
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Thật ra, nếu như chỉ có một mình ta, nói thật, chỉ cân ta muốn chạy trốn, năm vị cường giả Chân Cảnh lục đoạn tới cũng không làm gì được ta. Hơn nữa, cộng thêm thân pháp đặc biệt của ta, ta thậm chí có thể giết ngược lại. Cho nên ta quyết định tách khỏi các ngươi, sau đó chúng ta sẽ tập trung ở Thiên Trụ Sơn. Đương nhiên, đến lúc đó nếu như ta cần sự trợ giúp, ta sẽ liên hệ với các ngươi, các ngươi từ ngoài sáng tiến vào trong tối, cũng đúng là một con át chủ bài của tal
Hắn là kiếm tu, cũng có thể là một thích khách. Khi hắn biến thành thích khách, đây tuyệt đối là ác mộng của đối thủ hắn. Bởi vì tốc độ của hắn bây giờ, cường giả Chân Cảnh lục đoạn bình thường căn bản không phải là đối thủ. Mà nếu như đi cùng với đám người Dương Liêm Sương, vậy hắn lại không thể là một thích khách được!
Cho nên, hắn quyết định đi một mình!
Ở đó, Dương Liêm Sương im lặng sau một hồi rồi khẽ gật đầu:
- Ngươi nói cũng không phải không có lý, tuy nhiên ngươi thật sự xác định chứ?
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Xác định.