Chương 3518: Là phụ thân của ngươi! (1)
Chương 3518: Là phụ thân của ngươi! (1)Chương 3518: Là phụ thân của ngươi! (1)
Không thể không nói, lúc này Dương Diệp có chút sửng sốt.
Tuy nhiên, hắn vẫn nghe lời Cùng Kỳ nói, lập tức lắc mình bước vào bên trong Hồng Mông tháp.
Tuy tiến vào Hồng Mông tháp, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Ở phía bắc cuối Xích Địa có một ngọn núi lớn chọc trời cho dù lấy ánh mắt của Dương Diệp cũng không nhìn thấy được đỉnh ngọn núi này.
Núi này chính là Thiên Trụ Sơn nối liền trung thiên vũ trụ cùng đại thiên vũ trụit
Mà giờ phút này, ở trên Thiên Trụ Sơn có một con rồng lớn màu đen cực kỳ khổng lô đang xoay quanh, rồng lớn to lớn, hoàn toàn vượt ra ngoài tưởng tượng của Dương Diệp, chỉ riêng đầu rồng kia đã lớn như một ngọn núi vậy.
Con rồng lớn màu đen này là sinh vật lớn nhất mà Dương Diệp từng nhìn thấy cho đến tận lúc này!
Con rồng đen quay quanh phía trên Thiên Trụ Sơn, từ vị trí của Dương Diệp nhìn lại, có thể thấy được rõ ràng một đuôi rồng cực lớn thò về phía điểm cuối của Thiên Trụ Sơn. Trên Thiên Trụ Sơn, rồng lớn màu đen lạnh lùng đảo mắt nhìn xung quanh, nó đảo mắt qua chỗ nào, không người nào không khiếp sợ.
Lúc này, tất cả Thiên Trụ Sơn cùng Xích Địa yên lặng tới mức kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Qua vài hơi thở, rồng lớn màu đen đột nhiên nhíu mày, trong mắt có một tia nghi ngờ.
Rất nhanh, ánh mắt của nó lại đảo vê bốn phía xung quanh, lần này, nó liếc nhìn qua rất chậm, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Sau vài hơi thở, chân mày của con rồng lớn màu đen càng nhíu chặt. Cũng không lâu lắm, con rồng đen lắc đầu, sau đó leo lên đỉnh Thiên Trụ Sơn, chỉ trong giây lát, nó lại là hoàn toàn biến mất ở trong tâm mắt của mọi người.
Phù!
Giờ phút này, tất cả mọi nơi trong Thiên Trụ Sơn cùng Xích Địa không hẹn mà cùng vang lên từng tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong Hồng Mông tháp.
- Tiểu tử kia hình như đang tìm ngươil
Hậu Khanh nhìn Dương Diệp trước mặt, nói.
Dương Diệp đang muốn nói, Hậu Khanh lại đột nhiên nhìn về phía Cùng Kỳ: - Tiểu tử kia làm sao có thể tìm người này?
Cùng Kỳ liếc nhìn Hậu Khanh:
- Biết nó bị cách chức xuống thế nào không?
Hậu Khanh lắc đầu:
- Không biết, tuy nhiên ta nghe nói, hắn phạm sai lầm gì đó rất lớn.
- Nào chỉ là sai lâm lớn!
Cùng Kỳ nói:
- Đó đơn giản là sai lâm cực lớn, nếu như không phải nó đã từng lập được công lớn cho Thiên giới, đầu nó đã sớm bị cắt bỏ.
- Hắn làm gì?
Hậu Khanh hơi tò mò nói.
Cùng Kỳ lắc đầu:
- Nó cũng là một kẻ ngốc, lại có thể giúp đỡ nữ nhi của Thiên Quân đi trộm chí bảo của vị kial
Hậu Khanh ngây người, sau đó nói:
- Vị kia không phải là chủ nhân cũ của tháp này chứ?
Lão già mặc áo đạo sĩ!
Cùng Kỳ khẽ gật đầu. - Chà chà!
Hậu Khanh lắc đầu:
- Lá gan của nó đủ lớn!
- Nó là không có đầu óc!
Cùng Kỳ khẽ nói:
- Ngươi biết không? Chuyện này thiếu chút nữa mang đến họa lớn ngập trời cho Thiên tộc, còn thiếu chút nữa hại chết nữ nhi của Thiên Quân. Nghe nói, trước đây Thiên Quân tức thiếu chút nữa chém đầu nó xuống. Nếu như không phải trong Thiên tộc có người cầu xin cho nó, bây giờ thi thể có nó có khả năng cũng mục nát rồi!
- Vị kia không truy cứu sao?
Hậu Khanh Đạo.
Cùng Kỳ lắc đầu:
- Truy cứu thì thế nào? Lẽ nào ra tay với Thiên tộc sao? Hiển nhiên là không có khả năng rồi, hơn nữa, vị kia cũng rất thích tiểu nha đầu lừa đảo này, cho nên, trước đây chuyện này lại bị bỏ qua như vậy.
- Tiểu nha đầu lừa đảo là chỉ Tiểu Thất sao?
Lúc này, Dương Diệp đột nhiên hỏi. Cùng Kỳ khẽ gật đầu:
- Chính là nàng, đại ma đầu Thiên tộc!
Dương Diệp:
Lúc này, Cùng Kỳ lại nói:
- Tuy vị kia không truy cứu, nhưng Thiên Quân sao có thể không truy cứu được? Chuyện này thiếu chút nữa mang đến họa lớn ngập trời cho Thiên tộc. Tuy Thiên Quân không chém giết tên ngốc này, nhưng khó tránh khỏi tội. Cho nên, hắn bị lưu vong, đời đời kiếp kiếp trấn giữ Thiên Trụ Sơn.
Nghe vậy, Dương Diệp hiểu rõ.
Con vật to lớn vừa rồi chắc chắn có quen biết với Tiểu Thất, trước đây sở dĩ Tiểu Thất có thể nhận được Hồng Mông tháp, cũng là bởi vì nó giúp đỡ. Sau đó Tiểu Thất chạy thoát, nó lại chịu thảm.
Lúc này, dường như nghĩ tới điều gì, hắn lại nói:
- Không đúng, thực lực của lão già mặc áo đạo sĩ mạnh như thế, nó cũng không có khả năng nhận được bảo vật từ trên người hắn chứ?
Cùng Kỳ lắc đầu: - Lão già mặc áo đạo sĩ tuyệt đối không đặt bảo vật kia trong người, mà là đặt ở trong Đan Lâu của hắn. Mà tiểu nữ oa kia thường chạy tới chỗ Đan Lâu của hắn chơi. Không biết con rồng ngu ngốc này bị tiểu cô nương kia lừa thế nào, lại có thể lợi dụng hơi thở rồng che giấu khí tức của nàng, sau đó cùng nàng bước vào tâng cao nhất của Đan Lâu... Nói chung, nếu như không có giúp đỡ của nó, nha đầu kia tuyệt đối không có khả năng nhận được bảo vật này.
Dương Diệp nói:
- Con rồng vừa rồi chính là Chúc Long mà ngươi đã từng nói với ta sao?
Nói đến đây, hắn dừng lại một lát, sau đó lại nói:
- Bây giờ, con rồng ngu ngốc này cũng chỉ có một cách để được giải thoát, đó chính là tìm được Tiểu Thất. Bởi vì chỉ có Tiểu Thất mới có khả năng thay nó câu xin Thiên Quân!
Nghe vậy, ánh mắt Dương Diệp lập tức sáng lên:
- Tiểu Thất lại ở chỗ của ta! Ta dẫn theo Tiểu Thất đi tìm nó, sau đó bảo nó giúp ta quét ngang những lão bất tử ở Thiên Trụ Sơn này!
Nói xong, Dương Diệp lại muốn rời khỏi Hồng Mông tháp, mà lúc này, Cùng Kỳ đột nhiên nói: - Ngươi nếu muốn chết thì cứ đi tìm nó đi?
Dương Diệp xoay người nhìn về phía Cùng Kỳ:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Cùng Kỳ nói:
- Tiểu tử, ngươi phải hiểu được một điểm, bây giờ Tiểu Thất, đang hôn mê. Ngươi đi tìm nó, nếu nó cho rằng Tiểu Thất hôn mê là ngươi gây ra, khi đó, ngươi làm thế nào? Đặc biệt tháp này còn ở trong tay ngươi. Ta có thể tưởng tượng được, nó tuyệt đối sẽ cho là ngươi giết người đoạt bảo.
Dương Diệp: