Chương 3586: Đừng léo nhéo nữa! (1)
Chương 3586: Đừng léo nhéo nữa! (1)Chương 3586: Đừng léo nhéo nữa! (1)
Trong điện trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm không hê chớp mắt vào Dương Diệp, có người trong mắt kiêng ky, nhưng phần nhiều chính là nghi ngờ, bởi vì bọn họ cũng không biết tại sao Dương Diệp muốn ra tay với Bí tông!
Trước đây, rất nhiều người Bí tông căn bản không biết việc làm của Tô Mạc cùng Linh Tú còn có Lâm Vị Ương đối với Dương Diệp, cho nên bọn họ mới nghi ngờ.
Tô Mạc nhìn chằm chằm vào Dương Diệp, một lát sau, hắn khẽ
nói:
- Khi biết ngươi không bị đoạt xác, ta đã biết được ngày này sớm muộn sẽ đến. Nhưng ta không ngờ được lại đến nhanh như vậy!
- Vậy ngươi chắc hẳn là bất ngờ, đúng không?
Dương Diệp nói.
Tô Mạc nói:- Dương Diệp, những chuyện trước đây đã làm với ngươi là do một mình Tô Mạc ta gây nên, những người còn lại của Bí tông căn bản không biết chuyện này, bọn họ cũng lkhông tham dự. Mong ngươi buông tha cho bọn họi Dương Diệp cười nói:
- Tại sao phải buông tha cho bọn họ?
Tô Mạc nói:
- Bọn họ cănc bản không tạo thành uy hiếp đối với ngươi, hơn nữa, bọn họ cũng không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với ngươi.
- Thuộc hạ bằng lòng cùng tiến cùng lùi với ktông chủi
Đúng lúc này, một người thanh niên đứng dậy:
- Tông chủ, chỉ cần chúng ta đồng lòng, sợ gì Dương Diệp hắn? Ta...
Đúng lúc này, người thanh niên ngừng lại.
Ở trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, đầu của người thanh niên đột nhiên từ trên cổ rơi xuống.
Máu tươi phun ra như cột!
Trong lòng mọi người hoảng hốt!
Dương Diệp nhìn về phía Tô Mạc và đang muốn ra tay, lúc này, khóe miệng của Tô Mạc đột nhiên tràn ra một tia máu tươi, cùng lúc đó, sức sống trong cơ thể hắn đang biến mất với tốc độ rất nhanh.
Dương Diệp nhíu mày khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Tô Mạc nhìn chằm chằm vào Dương Diệp: - Trước đây là Tô Mạc ta có lỗi với ngươi, không liên quan đến những người khác trong Bí tông, mong ngươi hãy buông tha cho bọn họi
Dứt lời, trong con ngươi của hắn đã không còn màu sắc.
- Tông chủiI
Tất cả mọi người ở đó đồng thời kêu lên, trong mắt đầy vẻ đau buồn.
Dương Diệp xoay người liếc mắt nhìn bọn họ, thấy Dương Diệp nhìn qua, bọn họ nhất thời biến sắc, tất cả đều đề phòng.
Đúng lúc này, một nữ tử xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.
Nữ tử này chính là Vân Thiển.
Vân Thiển nhì thẳng Dương Diệp:
- Ta không biết giữa ngươi cùng tông chủ hắn đã có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn nói không sai, rất nhiều người trong Bí tông chúng ta căn bản không biết chuyện giữa các ngươi, bao gồm cả ta. Cho nên, chuyện này căn bản không có liên quan với bọn họ, ngươi có thể đừng tàn sát bọn họ được không?
Dương Diệp liếc mắt nhìn Vân Thiển, đúng lúc này, hắn đột nhiên xoay người nhìn về phía thi thể Tô Mạc, lúc này, một đường ánh sáng trắng từ trong đó bay ra, rất nhanh, một bóng người xuất hiện ở trong tâm mắt của mọi người. Tất cả mọi người nhận ra người này.
Đó chính là Lâm Vị Ương! Tuy nhiên, rõ ràng đây không phải là bản thể của nàng!
Lâm Vị Ương liếc mắt nhìn Dương Diệp:
- Không ngờ được ngươi lại trưởng thành đến mức độ này.
Dương Diệp nhìn thẳng vào Lâm Vị Ương:
- Món nợ giữa chúng ta, chờ ta đi tới thượng giới sẽ tính sổ với ngươi!
- Ngươi không có khả năng đến được thượng giới!
Lâm Vị Ương nói:
- Có thể ngươi còn không biết! Hiện tại ở thượng giới đã có rất nhiều người biết kiếm của Nhân Quân ở trong tay ngươi, cho nên không chỉ người hạ giới, ngay cả rất nhiều người ở thượng giới cũng đã chuẩn bị mạo hiểm xuống tìm ngươi.
Dương Diệp đến:
- Đây cũng là công lao của ngươi sao?
Lâm Vị Ương khẽ gật đầu:
- Xem như là đúng rồi, ngươi có biết, ta biết lai lịch của kiếm này không tầm thường, lại không giữ lấy nó là vì sao?
Không đợi Dương Diệp trả lời, nàng lại nói: - Bởi vì ta tự hiểu lấy mình, nếu ta giữ lấy kiếm này, ta sẽ gặp vô cùng phiên phức. Về phần ngươi, ngươi sẽ có phiền phức lớn hơn nữa. Nếu như ngươi là người tâm địa lương thiện, có thể cái phiên toái này chẳng lớn lắm, bởi vì Nhân Quân chắc chắn sẽ không giết ngươi, chỉ thu hồi kiếm của mình. Nhưng hết lần này tới lân khác ngươi không phải, lấy tính cách của Nhân Quân, hắn nhất định sẽ chém giết ngươi. Ngươi. . .
- Đừng léo nhéo nữa!
Đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên đánh ra một quyền.
Lâm Vị Ương dừng nói.
Qua một hơi thở, Lâm Vị Ương nhìn Dương Diệp nói:
- Chúc ngươi nhiều may mắn.
Vừa dứt lời, thân thể nàng trực tiếp mờ ảo, sau đó biến mất.
Cùng lúc đó, Dương Diệp cũng biến mất ở trong đại điện.
Trong điện, tất cả mọi người có chút đờ đẫn nhìn thi thể của Tô Mạc, giờ phút này, mọi người mê man.
Bí tông nên đi đâu?.. .
Dương Diệp rời khỏi đại điện liền bắt đầu liên hệ với Dương Liêm Sương, chỉ trong giây lát, hắn trực tiếp biến mất ở phía chân trời. Thiên Trụ Sơn, trong rừng sâu núi thẳm.
Ở đây, rừng rậm che phủ cả dấy núi, cành lá giống như che phủ hết, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng khó có thể chiếu sâu vào trong đó.
Lúc này, một đường kiếm quang đột nhiên từ phía chân trời kéo tới, cuối cùng tiến vào trong mảnh rừng rậm này.
Dương Diệp vừa chạm đất, Dương Liêm Sương lại xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Dương Liêm Sương liếc mắt nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Tiến bước không nhỏi
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Lần này ta tới tìm ngươi là muốn nói cho ngươi biết, ta sẽ đi vào bên trong Thiên Trụ Sơn!
Nghe vậy, vẻ mặt Dương Liêm Sương lập tức nghiêm trọng:
- Ngươi biết đó là nơi nào không?
Dương Diệp lắc đầu:
- Không hiểu rõ lắm!
Dương Liêm Sương nói:
- Chỗ đó là nơi nguy hiểm thứ ba ở Thiên Trụ Sơn này! - Mới thứ ba thôi sao?
Dương Diệp nói:
- Vậy thứ nhất cùng thứ hai thì sao?
Dương Liêm Sương nói:
- Thứ nhất và thứ hai là chỗ ở của ba Đại Cổ Tu Giả cùng bốn Đại Thiên Tôn. Ngươi từng nghe nói về ba Đại Cổ Tu Giả cùng bốn Đại Thiên Tôn chưa?
Dương Diệp khẽ gật đầu.
Dương Liêm Sương nói: