Chương 3596: Khi từ thượng giới xuống! (1)
Chương 3596: Khi từ thượng giới xuống! (1)Chương 3596: Khi từ thượng giới xuống! (1)
Rất là nhiều người!
Giờ phút này, vẻ mặt Dương Diệp tất nhiên có chút không dễ nhìn, đúng là sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới, chuyện của Dạ Đế còn chưa giải quyết, thượng giới lại có một người tới, người này còn tới để lấy mạng hắn.
Thật ra ngay vừa rồi, hắn vốn muốn giao thanh kiếm gỗ ra. Cũng không phải hắn sợ Nhân Quân, mà thanh kiếm gỗ này có linh, đến bây giờ đối phương còn không nhận hắn làm chủ, hiển nhiên trong lòng vẫn xem Nhân Quân làm chủ nhân.
Nhưng hắn không ngờ được, đối phương không chỉ cần kiếm gỗ, còn muốn mạng của hắn!
Vào thời điểm này, hắn tất nhiên sẽ không giao ra thanh kiếm gỗi
Thu hồi mạch suy nghĩ, Dương Diệp nhìn về phía Ám:
- Ngươi nói nhân vật lớn là ai?
Ám lắc đầu:- Đối phương yêu cầu giữ bí mật, cho nên không thể tiết lộ thân phận của đối phương, đây là quy định của Thiên Võng ta. Nói chung, bắt đầu từ bây giờ, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút. Dương Diệp khẽ cười, bây giờ hắn xem như đã hiểu rõ lời nữ tử váy màu đỏ Tu Du Sơn này nói.
Nhân quải
Kiếm này mang đến cho hắn phiền phức, thật sự là vô cùng vô tận! Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không giao thanh kiếm ra, trừ khi là thanh kiếm gỗ này tự mình muốn rời khỏi.
Âm!
Đúng lúc này, tất cả Thiên Trụ Sơn đột nhiên chấn động mạnh.
Dương Diệp nhìn về phía Ám, mà Ám lại nhìn về phía lối đi màu xanh lam không trung này:
- Người kia đang xé rách không gian chảy loạn!
- Đối phương muốn xuống sao?
Dương Diệp nói.
Ám khẽ gật đầu:
- Lần trước chỉ làm cho Thiên Trụ Sơn rung nhẹ, mà bây giờ có động tĩnh lớn như vậy, nếu như ta không đoán sai, chậm nhất là ngày mai đối phương sẽ đi tới nơi này. Chỉ không biết lần này là vị đại năng nào của thượng giới tới đây!
Dương Diệp nói:
- Bất kể là ai, người nơi này cũng sẽ không bỏ qua, đúng không? Ám nói:
- Bảo vật của thế giới chúng ta không có Đế cấp, phải nói là rất ít, bảo vật Đế cấp ngươi nhìn thấy được bây giờ, phần lớn đều cướp được từ trong tay của người thượng giới. Mọi người sở dĩ cướp những bảo vật này, mục đích thực sự là hi vọng đến lúc đó xông qua kết giới có thêm mấy phần bảo đảm.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Dương Diệp:
- Ngươi cố gắng giữ lấy thanh kiếm kia, sau này đi thượng giới nhất định sẽ có trợ giúp rất lớn đối với ngươi.
Dương Diệp khẽ gật đầu, bây giờ hắn không dự định giao thanh kiếm gỗ này ra. Về phần những người tới tìm hắn, chỉ cần Thiên Võng không lộ ra vị trí của hắn, trong khoảng thời gian ngắn, những người này không tìm được hắn.
Trong thời gian tiếp theo, Dương Diệp cùng Ám Đô tìm một chỗ ẩn nấp và chờ đợi
Bây giờ bọn họ cùng rất nhiêu cường giả xung quanh ẩn nấp trong bóng tối, tất cả đều đang chờ, chờ người từ thượng giới xuống.
Thiên Trụ Sơn chấn động càng lúc càng nhiều.
Trong bóng tối, Dương Diệp bước vào trong Hồng Mông tháp. Mới vừa tiến vào trong tháp, hắn đột nhiên sửng sốt. Bởi vì linh khí tầng thứ nhất này cực kỳ nồng đậm, mức độ đã vượt qua cả không khí!
Tiểu Bạch!
Dương Diệp lập tức nghĩ đến Tiểu Bạch, rất nhanh, hắn tìm được Tiểu Bạch, lúc này, Tiểu Bạch đang đứng ở trên kiếm gỗ và phun ra linh khí.
Ở bên cạnh nàng là Hậu Khanh cùng Cùng Kỳ, lúc này, Hậu Khanh cùng Cùng Kỳ đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch.
- Nàng đang làm gì vậy?
Dương Diệp hỏi.
Hậu Khanh liếc nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Tiểu tử này nuốt mất hạt châu kia. Sau đó, hạt châu kia có linh khí quá nhiều, nàng quá no, sau đó nàng lại bắt đầu phun bên ngoài, đã phun rất lâu rồi!
Dương Diệp:
Một lát sau, Dương Diệp nói:
- Nàng phải phun trong bao lâu?
Cùng Kỳ lắc đầu:
- Không biết. Tuy nhiên đây là chuyện tốt. Thế giới này có linh khí càng thêm nồng đậm, tốc độ tháp này khôi phục lại càng nhanh, hoặc nói, tốc độ giải phong lại càng nhanh. Ta tin tưởng, không bao lâu nữa, ngươi liền có thể đi tới tâng tiếp theo.
Tầng tiếp theo!
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía không trung, tầng thứ tư là cánh tay chiến thần, bên trong tâng thứ năm lại có thứ gì?
Hắn hơi tò mò, cũng có chút mong đợi!
Một lát sau, Dương Diệp không để ý tới Tiểu Bạch phun linh khí nữa, mà rời khỏi đó.
Ở một chỗ bờ biển, một nam một nữ đang ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ biển, nam tử mặc áo xanh, nữ tử lại mặc váy tím.
Nam tử dĩ nhiên là Dương Diệp, nữ tử là Tử Nhi.
Tử Nhi dựa ở trên vai của Dương Diệp, ánh mắt nàng lại nhìn vê phía biển rộng ngoài xa:
- Ta hơi nhớ đại lục Huyền Giải
- Nhớ gì?
Dương Diệp khẽ nói.
Tử Nhi quay đầu lại nhìn vê phía Dương Diệp cười:
- Nhớ ngươi năm đó, khi đó, ngươi vẫn thường cần ta giúp.
Nói đến đây, nụ cười trên mặt nàng đột nhiên biến mất, có chút cô đơn:
- Không giống như bây giờ, ta không có cách nào giúp gì được cho ngươi cải
Dương Diệp đưa tay khẽ xoa đầu Tử Nhi, khế nói:
- Trước kia là nàng bảo vệ ta, bây giờ đổi ta bảo vệ nàng, chẳng lẽ không được sao?
Tử Nhi liếc nhìn Dương Diệp không nói gì, chỉ lẳng lặng dựa vào vai của Dương Diệp.
Hai canh giờ sau, Dương Diệp rời khỏi Hồng Mông tháp.
Dương Diệp vừa rời khỏi Hồng Mông tháp, Tiểu Thiên cùng một nữ tử lại xuất hiện ở bên cạnh Tử Nhi.
Tử Nhi nhìn biển rộng vô biên vô hạn khẽ nói:
- Tiểu Thiên tỷ, ta đồng ý với yêu cầu kia.
Tiểu Thiên lắc đầu:
- Không được. Ta muốn đi nói với hắn!