Chương 3605: Chết chính là giải thoát! (2)
Chương 3605: Chết chính là giải thoát! (2)Chương 3605: Chết chính là giải thoát! (2)
Dương Diệp càng nghe càng thấy không thích hợp, nghe được hai câu cuối cùng của đối phương, hắn quyết đoán lựa chọn ra tay, hành động trước để áp chế người. Về phần đánh thắng được hay không, hắn không nghĩ tới, dù sao đánh trước lại nói tiếp!
Khi kiếm của Dương Diệp sắp đâm vào giữa chân mày của nam tử đầu trọc, một đường ánh sáng màu vàng đột nhiên bao phủ lấy nam tử đầu trọc, đồng thời, cũng ngăn cản kiếm của Dương Diệp. Cùng lúc đó, một lưu quang màu vàng theo kiếm của Dương Diệp trực tiếp đánh vào trước ngực Dương Diệp.
Âm!
Âm một tiếng, Dương Diệp trực tiếp bị đánh đến ngoài mấy nghìn trượng. Còn chưa dừng lại, nam tử đầu trọc này đột nhiên bước về phía trước một bước và trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, sau đó khi Dương Diệp còn chưa kịp phản ứng, hắn liền trực tiếp nắm lấy kiếm gỗ trong tay Dương Diệp.
Một lực lượng cực lớn lập tức truyền tới trong tay Dương Diệp, trong nháy mắt, tay của Dương Diệp không nhịn được mà thả lỏng ra, ngay sau đó, thanh kiếm kia trực tiếp rơi vào trong tay của nam tử đầu trọc này. Cùng lúc đó, Dương Diệp lại bị đẩy lùi vê phía sau mấy ngàn trượng! - Trở vêI
Đúng lúc này, giọng nói Dương Diệp đột nhiên vang lên ở trong không trung, ngay sau đó, kiếm gỗ trong tay nam tử đầu trọc này đột nhiên chấn động mạnh, trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang biến mất, thoáng cái, kiếm gỗ đã trở lại trong tay của Dương Diệp.
Trong phút chốc, Dương Diệp trực tiếp xuất hiện ở trước mặt nam tử đầu trọc này, ngay sau đó, tay phải hắn cầm kiếm đâm về phía nam tử đầu trọc, một đâm này nhắm thẳng vào giữa chân mày của nam tử đầu trọc này. Mà lân này, kiếm của hắn còn chưa tới giữa chân mày của nam tử đầu trọc, một viên hạt châu màu đen lớn bằng ngón cái đột nhiên đánh vào trên mũi kiếm của hắn.
Âm!
Kiếm gỗ trong tay Dương Diệp chấn động mạnh, thoáng cái, hắn trực tiếp bị liên tiếp lùi lại phía sau.
Phía xa, nam tử đầu trọc này lắc đầu:
- Bỏ đồ đao xuống, lập địa thành phật.
Dương Diệp ngừng lại, hắn nhìn cánh tay phải của mình, lúc này, cánh tay phải của hắn đã hoàn toàn rạn nứt ra, máu tươi chảy ròng ròng. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nam tử đầu trọc này, sau đó nói:
- Bỏ đồ đao xuống, ta không biết có thể thành phật gì đó không, nhưng ta biết, ta nhất định sẽ chết!
Nam tử đầu trọc chắp hai tay lại trước ngực:
- Chết chính là giải thoát!
- Vậy sao ngươi không giải thoát đi?
Dương Diệp nói.
Nam tử đầu trọc liếc nhìn Dương Diệp, sau đó lắc đầu:
- Nếu ngươi u mê không chịu tỉnh ngộ, ta chỉ có thể siêu độ ngươi.
Dứt lời, tay phải hắn đột nhiên thò ra phía trước, thoáng cái, một hạt châu màu vàng từ lòng bàn tay hắn bắn ra nhanh như điện chớp, hạt châu này có tốc độ rất nhanh, Dương Diệp vẫn không có cách nào nhìn thấy quỹ tích của nó, hắn chỉ có thể dựa vào bản năng chém xuống một kiếm về phía trước mặt!
Âm!
Một đường ánh sáng màu vàng đột nhiên nổ tung ở trước mặt Dương Diệp, thoáng cái, Dương Diệp trực tiếp bị ánh sáng màu vàng này chấn động làm bay ngược về phía sau.
Nam tử đầu trọc này vẫy tay phải một cái, hạt châu màu vàng trước đó lập tức bay đến trong tay hắn, chỉ có điều lúc này mặt ngoài của hạt châu kia đã xuất hiện rất nhiều vết rạn. Nam tử đầu trọc ngẩng đầu nhìn vê phía xa Dương Diệp, sau đó nói:
- Không hổ danh là kiếm của Nhân Quân, ngay cả trân châu này cũng có thể bị tổn thương. Xem ra, kiếm này thật sự không thể rơi vào trong tay kẻ xấu như ngươi, nếu không, thiên hạ sẽ có rất nhiều sinh linh lâm nguy!
Dứt lời, hắn lại muốn ra tay. Nhưng ngay vào lúc này, một đường ánh sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, thoáng cái, một cây gậy dài màu vàng trực tiếp đập mạnh xuống đầu hắn.
Vẻ mặt của nam tử đầu trọc chợt biến đổi, trong phút chốc, hắn xoay người chắp hai tay lại trước ngực, sau đó hóa chưởng chợt đánh ra.
Chưởng ra, ánh sáng màu vàng điên cuồng phun ra.
Âm!
Một tiếng nổ lớn rung trời đột nhiên bắt đầu vang vọng ở nơi đây, thoáng cái, nam tử đầu trọc này trực tiếp bị một gậy đập rơi vào sâu bên trong mặt đất.
Phía xa, Dương Diệp ngây người, lại muốn đi bổ thêm một kiếm, nhưng vào lúc này, một tay đột nhiên nắm vai hắn, thoáng cái, hắn trực tiếp biến mất.
Khi Dương Diệp cùng con khỉ này biến mất chưa tới hai hơi thở, một đường ánh sáng màu vàng đột nhiên từ dưới nền đất bắn lên, ánh sáng màu vàng tiêu tan, nam tử đầu trọc này xuất hiện ở đó. Lúc này, vẻ mặt của nam tử đầu trọc này cực kỳ thâm trâm, nhưng chỉ trong giây lát, sắc mặt hắn đã khôi phục sự bình tĩnh, trong mắt hoàn toàn không dao động!
Nam tử đầu trọc nhìn lướt qua xung quanh, sau đó nói:
- Xem ngươi có thể trốn tới khi nào!
Vừa dứt lời, hắn bước về phía trước một bước, chân hạ xuống, toàn thân hắn trực tiếp biến mất.
Sâu bên trong tinh không xa xôi, một luông ánh sáng màu vàng lao nhanh ở trong tinh không, tốc độ kia cực nhanh, đã không có cách nào diễn tả bằng lời nữa.
Trong ánh sáng màu vàng chính là Dương Diệp cùng con khỉ này.
Dương Diệp nhìn vê phía con khỉ bên cạnh:
- Vừa rồi, vì sao không giết chết hắn?
Con khỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn:
- Nếu chậm một bước, chúng ta đều phải chết!
Dương Diệp không hiểu:
- Vì sao? Hắn không phải bị một gậy của ngươi đập bay rồi sao? Con khỉ khẽ lắc đầu:
- Hắn có một thân vật, ở thời kì đỉnh phong, ta còn không sợ hãi hắn, nhưng lúc này, một khi hắn lấy ra vật kia, trong vòng ba hơi thở lại có thể lấy tính mạng của ta. Về phần ngươi, không cần nửa hơi, đã lấy mạng ngươi rồi!
Dương Diệp:
Dương Diệp im lặng. Hắn tất nhiên sẽ không cảm thấy đối phương đang hù dọa mình, bởi vì đối phương không có lý do gì để dọa hắn.
Một lát sau, Dương Diệp nhìn vê phía con khi:
- Các hạ xưng hô như thế nào?
Con khỉ liếc nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Tâ...