Chương 3614: Con kiến hôi! (1)
Chương 3614: Con kiến hôi! (1)Chương 3614: Con kiến hôi! (1)
Giải phong!
Đến thời điểm này, nếu như không giải phong thanh kiếm này, hắn tuyệt đối sẽ không có đường sống. Về phần sợi lông khỉ kia, con khỉ kia chỉ đáp ứng giúp hắn giết một người, ở đây có vô số người, hơn nữa nam tử đầu trọc cũng ở đây.
Bởi vậy, hắn căn bản không có cách nào nhờ con khỉ qua giúp!
Bây giờ, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình!
Thanh kiếm gỗ trong tay Dương Diệp càng lúc càng run rẩy mạnh, rất nhanh, kiếm gỗ nứt ra, càng lúc càng có nhiều ánh sáng màu vàng từ trong đó tuôn rail
Giờ phút này, tay của Dương Diệp bắt đầu run rẩy!
Mà lúc này, xung quanh Dương Diệp đã tập trung rất nhiều cường giả. Bọn họ cơ bản đều là cường giả Chuẩn Minh Cảnh, số lượng lên tới mấy chục người!
Mọi người nhìn vê phía Dương Diệp, trong mắt hoàn toàn không che giấu sự tham lam. Nhưng bọn họ lại không phát hiện ra, lúc này vẻ mặt nam tử mặc giáp bạc lại rất nghiêm trọng, phải nói là rất kiêng kyITay phải hắn nắm thật chặt Ngân Thương trong tay, dường như muốn ra tay, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, hắn chung quy không ra tay, đồng thời bắt đầu chậm rãi luil lại phía sau. Bởi vì tốc độ hắn lui rất chậm, cộng thêm lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người của Dương Diệp, bởi vậy, không ai ở đó phát hiện ra hắn cđang lùi lại!
Ở đây, không ai hiểu rõ uy lực Thánh Kiếm hơn hắn!
Cách đó không xa, Dạ Đế nhìn thấy kiếm trong tay Dương Diệp càng lúc càng run rẩy thìk nhíu mày, giờ phút này, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác rất xấu!
Lúc này, theo từng mảnh gỗ trên kiếm gỗ tróc ra càng lúc càng nhiều, tất cả ngũ quan của Dương Diệp đã bắt đầu vặn vẹo. Rất nhanh, theo một mảnh gỗ cuối cùng tróc ra, một thanh trường kiếm màu vàng óng xuất hiện ở trong tay của Dương Diệp.
Lực lượng!
Lúc này, Dương Diệp cảm giác được lực lượng. Lực lượng này không phải thuộc về hắn, mà là thuộc về thanh trường kiếm màu vàng kim trong tay hắn. Mà giờ phút này, lực lượng ẩn chứa trong trường kiếm màu vàng kim đã làm cho cơ thể hắn cũng sắp không chịu nổi!
Nói chính xác là hắn sắp không khống chế được thanh kiếm này!
Như vậy cũng giống như một đứa bé đi cầm một thanh đao nặng hơn so với bản thân nó gấp mấy lần vậy. Đao tuy sắc bén, nhưng đã vượt qua lực lượng mà tiểu hài tử chịu được!
- Nhanh thả thanh kiếm rail
Đúng lúc này, giọng nói Hậu Khanh đột nhiên vang lên ở trong đầu Dương Diệp:
- Nếu không tiểu tử ngươi cũng sẽ bị lực lượng kiếm này cắn trả xóa bỏi
Thả thanh kiếm?
Dương Diệp lắc đầu, lúc này thả thanh kiếm ra chính là chịu chết! Dù sao cũng có khả năng chết, nếu như vậy, hắn đương nhiên lựa chọn giết mấy người trước khi chết.
Dương Diệp bắt đầu dùng hai tay cầm thanh kiếm, huyền khí cùng kiếm ý trong cơ thể điên cuồng tràn vào trong đó, khi huyền khí cùng kiếm ý tiến vào trường kiếm màu vàng kim, trong giây phút cả bầu trời lập tức mờ đi, trong tinh không, các sao chấn động, rất nhiêu ánh sao giống như từng trận mưa sa từ trong tinh không nhanh chóng rơi xuống, cuối cùng đều tiến vào trường kiếm màu vàng kim trong tay Dương Diệp.
Không chỉ có vậy, lúc này, cả mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt, rất nhiều lực thần bí tập trung lại, cuối cùng trào vào Trường kiếm màu vàng kim trong tay Dương Diệp.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người ở đó thầm kinh ngạc!
Trong đám người, nam tử đầu trọc này liếc nhìn thanh kiếm tản ra ánh sáng màu vàng trong tay Dương Diệp này, sau đó khẽ nói:
- Giải phong Thánh Kiếm... Không có năng lực địch đổi...
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp xoay người biến mất ở phía chân trời.
Lúc này, Dạ Đế cũng cảm giác có chuyện không ổn. Hắn đã có ý định bỏ chạy. Mà vào lúc Dương Diệp cách đó không xa đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhìn thấy Dương Diệp nhìn qua, Dạ Đế nheo mắt và đang muốn nói, đúng lúc này, hai tay Dương Diệp cầm kiếm cách không chém về phía Dạ Đế!
Kiếm hạ xuống, một đường kiếm khí màu vàng chợt lóe lên ở nơi đây.
Một kiếm chém ra, cả thiên địa đều mờ ảo.
Dạ Đế đột nhiên biến sắc, giờ phút này, hắn cảm nhận được uy hiếp lớn nhất từ trước tới nay, hắn lập tức vội vàng đưa hai tay ra, sau đó nói:
- Ngự
Vừa dứt lời, ở trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen, mà lúc này, đường kiếm khí màu vàng kia trực tiếp tiến vào trong vòng xoáy màu đen này.
Thoáng cái. Âm!
Ở dưới sự tập trung chú ý của mọi người, vòng xoáy màu đen kia lập tức đổ nát ra, mà bản thân Dạ Đế lại trực tiếp bị một kiếm này của Dương Diệp làm chấn động đến vạn trượng, Dạ Đế vừa dừng lại, hai tay hắn liên trực tiếp từ trên vai rơi xuống!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người ở đó thầm hoảng hốt!
Đây chính là Dạ Đế đấy!
Dạ Đế một trong năm Đại Đế Thiên Trụ Sơn!
Nhưng bây giờ, hắn thậm chí không đỡ nổi một kiếm của Dương Diệp?
Rất nhanh, tất cả mọi người nhìn về phía trường kiếm màu vàng kim trong tay Dương Diệp. Giờ phút này, bọn họ rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao kiếm này có thể phá kết giới!
Uy lực của kiếm này thật sự quá kinh khủng!
Phía xa, Dương Diệp chém xuống một kiếm, lại giơ trường kiếm màu vàng kim trong tay lên. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Dạ Đế ở ngoài xa vạn trượng liên biến sắc, thoáng cái, hắn không hề nghĩ ngợi đã xoay người biến mất ở phía chân trời.
Chạy thoát!
Dương Diệp nhìn Dạ Đế chạy trốn, trong lòng muốn đuổi theo. Nhưng giờ phút này, hắn cảm giác mình thậm chí không có khả năng nhấc nổi chân nữa.
Một kiếm vừa rồi dường như rút hết lực lượng toàn thân của hắn. Đây là dưới tình huống kiếm trong tay hắn đang phối hợp với hắn, nếu như kiếm này không phối hợp, đừng nói giết người, kẻ chết trước chính là bản thân hắn!
Nhìn thấy Dạ Đế chạy trốn, rất nhiều người ở đó đều ngẩn người ra, bọn họ cũng không nghĩ tới đường đường là Dạ Đế một trong năm Đại Đế tự nhiên lại bỏ chạy thoát thân!
Mà vào lúc này, Dương Diệp đột nhiên giơ kiếm nhìn về phía bọn họ.