Chương 3633: Kiếm gãy! (2)
Chương 3633: Kiếm gãy! (2)Chương 3633: Kiếm gãy! (2)
Dương Diệp lắc đầu.
Đó là một sát chiêu của Dị Linh có tính ăn mòn rất mạnh, cho dù là bảo vật Đế cấp trung phẩm, chỉ cần bị nó dính vào đều sẽ lập tức hóa thành một bãi nước đen. Nhưng thanh kiếm này của ngươi...
Tu La Thiên Tôn nói đến đây thì lắc đầu, sau đó lại nói:
- Thanh kiếm này của ngươi đơn giản là khắc tinh của những Dị Linh này! Tuy nhiên đáng tiếc là để cho Dị Linh bị thương vừa rồi bỏ trốn mất.
Dương Diệp nói:
- Những Dị Linh này hình như cũng bình thường!
Khóe miệng Tu La Thiên Tôn thoáng co giật:
- Đó là bởi vì ngươi có kiếm này, chúng ta không có kiếm này, khi chống lại bọn chúng đều phải chú ý tay chân, bởi vì nếu như cơ thể của chúng ta dính vào một giọt ánh sáng màu đen này, cho dù là chúng ta cũng sẽ hóa thành một bãi nước đen trong vòng mười hơi thở!IDương Diệp:
- Đi thôi! Chúng ta phải tới đó trước lúc trời tối, nếu không đến lúc đó sẽ có Dị Linh cường đại hơn xuất hiện.
Tu La Thiên Tôn nói xong, tiếp tục đi về phía trước.
- Vì sao không bay mà phải đi?
Dương Diệp hỏi.
Tu La Thiên Tôn lắc đầu:
- Những Dị Linh kia rất mẫn cảm đối với huyền khí dao động cùng chấn động không gian, chỉ cân cảm nhận được một chút dao động, bọn chúng sẽ xông tới giống như chó điên vậy.
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Ta hiểu rồi!
Tốc độ của hai người dần nhanh hơn, qua một canh giờ sau, Dương Diệp cùng Tu La Thiên Tôn lại gặp phải Dị Linh.
Mà lần này, Dương Diệp cũng thấy rõ dáng vẻ của Dị Linh.
Không thể không nói, Dị Linh này cực kỳ khó coi, đầu lớn như quả cầu, trên mặt không có ngũ quan, chỉ có một con mắt lớn bằng ngón cái, nửa người dưới của nó là bốn quả cầu thịt mọc đầy râu. Không thể không nói, khi lân đầu nhiên nhìn thấy được những Dị Linh này, cảm giác của Dương Diệp chính là buồn nôn!
- Thul
Một con Dị Linh trong đó trực tiếp bay về phía Dương Diệp. Dương Diệp đạp chân phải xuống mặt đất và nhẹ nhàng xoay tròn, cả người trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang bắn nhanh về phía con Dị Linh kia.
Giống như Tu La Thiên Tôn nói, nơi khủng khiếp nhất của những Dị Linh này chính là ánh sáng màu đen có khả năng ăn mòn, nhưng Dương Diệp căn bản không khiếp sợ ánh sáng màu đen ăn mòn này, không phải hắn không khiếp sợ, mà là kiếm trong tay hắn không khiếp sợ.
Sau một khắc, Dương Diệp đã chém giết hai con Dị Linh.
Bên cạnh Dương Diệp, Tu La Thiên Tôn bấm tay điểm một cái, cơ thể hai con Dị Linh trực tiếp nổ tung ra, ngay sau đó, hai hạt châu màu trắng lớn chừng ngón cái bay ra. Khi hai viên hạt châu màu trắng này xuất hiện, Dương Diệp lập tức ngửi thấy được một mùi thơm ngát.
- Đây là?
Dương Diệp có chút không hiểu.
- Linh đan!
Tu La Thiên Tôn nói:
- Trong cơ thể của những Dị Linh kia có linh đan, những linh đan này có thể tăng thêm tu vi của chúng ta. Bây giờ ngươi là Chân Cảnh ngũ đoạn, cắn nuốt khoảng mười viên này, chắc hẳn có thể đạt được Chân Cảnh lục đoạn!
Nói xong, hắn bấm tay bắn ra, hai viên linh đan kia lập tức bay đến trước mặt Dương Diệp.
Chân Cảnh lục đoạn!
Dương Diệp nhận lấy hai viên linh đan kia, hắn lập tức cảm nhận được một năng lượng cuồn cuộn. Hắn thấy Tu La Thiên Tôn cũng không nói dối, nếu như có thêm mấy viên, hắn thật sự có thể trùng kích Chân Cảnh lục đoạn. Một khi hắn đạt được Chân Cảnh lục đoạn, khi đó, thực lực của hắn nhất định sẽ nhận được một sự lột xác rất lớn!
Dương Diệp không ăn vào mà cất hai viên linh đan đi, sau đó hai người tiếp tục đi tới.
Trong lúc đó, Dương Diệp cùng Tu La Thiên Tôn lại gặp phải một vài Dị Linh, lần này, Dương Diệp không ngại phiền, trái lại có chút hưng phấn, linh đan trong cơ thể của những Dị Linh này cũng là đồ tốt đấy. Lần này, hắn đã quyết định, nhất định phải thu nhiều một chút.
Mấy thứ này cũng có trợ giúp rất lớn cho An Nam Tĩnh cùng đám người Minh Nữ.
Cứ như vậy, Dương Diệp cùng Tu La Thiên Tôn vừa đi vừa giết.
Một ngày sau, Dương Diệp đã thu được gần hai mươi viên linh đan, Tu La Thiên Tôn cũng thu hoạch không nhỏ, đương nhiên đây đều là nhờ có giúp đỡ của Dương Diệp, phải biết rằng mỗi khi có ánh sáng màu đen này, Dương Diệp đều đứng ra giải quyết thay hắn.
Tuy bản thân hắn cũng có thể giải quyết, nhưng biện pháp của hắn rất tốn thời gian. Biện pháp của hắn chính là không va chạm, mà tránh né...
Sau hai ngày, Dương Diệp theo Tu La Thiên Tôn đi tới trước một dòng sông. Con sông này trải dài, hai bên trái phải đều không nhìn thấy được điểm cuối.
- Ở phía dưới à?
Dương Diệp hỏi.
Tu La Thiên Tôn khẽ gật đầu:
- Trước đây ta gặp phải nguy hiểm ở chỗ này, dưới tình thế cấp bách mới lặn xuống đáy sông, nhưng ta không ngờ tới, ở dưới đáy sông này còn có một mảnh thiên địa khác.
Dương Diệp liếc nhìn đáy sông, nước sông rất trong, có thể trực tiếp nhìn thấy đáy. Nhưng dưới đáy sông không có gì cả. Dương Diệp lại dùng thần thức quét một lát, bên dưới vẫn không có gì.
Một con sông đặc biệt bình thường!
Đây là ý nghĩ của Dương Diệp. Tu La Thiên Tôn cười nói:
- Đi thôi, chúng ta xuống tới đó thì ngươi sẽ biết.
Nói xong, thân hình hắn run lên, trực tiếp nhảy vào con sông. Dương Diệp suy nghĩ một lát, sau đó cũng lao xuống theo.
Rất nhanh, hai người đã tới đáy nước. Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, xung quanh vẫn bình thường. Đúng lúc này, Tu La Thiên Tôn đột nhiên nhẹ nhàng giẫm chân phải xuống đáy sông, trong phút chốc, tất cả mặt đất bắt đầu chấn động mãnh liệt, chỉ trong giây lát, nước sông ở trước mặt Dương Diệp cùng Tu La Thiên Tôn đột nhiên tách ra, ngay sau đó, một lối đi xuất hiện ở trước mặt hai người, lối đi này dài đến trăm trượng, cuối lối đi là một cánh cửa tối tăm.
Ở trước cửa cắm hai đoạn kiếm gãy!
Khi nhìn thấy hai đoạn kiếm gãy này, đồng tử của Dương Diệp lập tức co lại thành đầu kim.
Hắn nhận ra thanh hiếm này.
Đó là bội kiếm của Tiêu Dao Tửi