Chương 360: Ra tay! (1)
Chương 360: Ra tay! (1)Chương 360: Ra tay! (1)
Mà khi Tư Đồ Vinh đang đắc ý, Lý Tiên Quân vốn đập xuống mặt đát, thân hình đột nhiên chắn động, sau đó hóa thành một huyết ảnh lao đi, không đến một hơi thở, Lý Tiên Quân đã biến mắt khỏi tầm mắt của Tư Đồ Vinh.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ đắc ý trên mặt Tư Đồ Vinh biến mắt, thay vào đó là vẻ mặt dữ tợn, hắn không nghĩ tới Lý Tiên Quân này lại còn có năng lực thi triên thân pháp huyện kỹ, sớm biệt vậy, vừa rồi hăn nên trực tiếp ra tay, mà không phải đứng đây nói nhảm, mồi thù chém đứt cái tai của hắn cũng có thể báo được rồi!
Tư Đồ Vinh hít sâu một hơi, cố kìm chế tức giận và không cam lòng, hắn quay đầu lại nhìn về phía Mộ Dung Yêu đang đứng dựa vào một cái cây, lúc này Mộ Dung Yêu có chút chật vật, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng có một dòng máu tươi chảy xuống, trang phục toàn thân rách nát, lộ ra cảnh xuân.
Không thể không nói, Mộ Dung Yêu đặc biệt xinh đẹp, cho dù lúc này nàng chật vật như vậy, vẫn vô cùng xinh đẹp, thậm chí lộ mảng lớn da thịt càng có lực hấp dẫn trí mạng đối với nam nhân.
Nhìn Mộ Dung Yêu, sâu trong đôi mắt Tư Đồ Vinh hiện lên sự dâm đãng, hắn bát chợt chậm rãi đi về phía Mộ Dung Yêu, nói: - Mộ Dung Yêu, giữa ta và nàng vốn có thể không cần trở thành kẻ thù không đội trời chung, sai là sai ở chỗ nàng không nên đứng ở bên phía Dương Diệp. Bây giờ ta vốn có thể giết nàng, tuy nhiên nê tình đồng môn, ta cho nàng một cơ hội, chỉ cân nàng nguyện ý làm đạo lữ của ta, ta có thê không giết nàng.
Mộ Dung Yêu ho khẽ một tiếng, sau đó ngắng đầu nhìn về phía Tư Đồ Vinh, trên gương mặt trắng bệch đầy vẻ xem thường, nói:
- Làm đạo lữ của ngươi? Tư Đồ Vinh, ngươi cũng không soi gương xem, với bộ dạng chó má của ngươi, cũng xứng trở thành đạo lữ của Mộ Dung Yêu ta sao?
Tư Đồ Vinh nghe vậy, trong chợt lóe lên mắt ánh sáng tạnh, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mộ Dung Yêu, như vậy thì không thẻ trách ta được rồi. Tuy nhiên nàng yên tâm, trước khi nàng chết, ta cũng sẽ làm cho nàng trở thành đạo lữ của ta, dù sao nàng cũng rất xinh đẹp!
Tư Đồ Vinh dứt lời, thân hình thoáng động, chân phải đá thẳng vào bụng của Mộ Dung Yêu.
Rõ ràng, hắn muốn phế bỏ đan điền của Mộ Dung Yêu!
Nhìn Tư Đồ Vinh đá tới, trong mắt Mộ Dung Yêu lóe lên sự liều mạng, nàng không để ý thương thế trên người, huyền khí còn sót lại trong cơ thể điên cuồng dâng trào, bát chợt bụng nàng phồng lên, rõ ràng, nàng muốn tự bạo! Lúc này nàng đã trọng thương, căn bản không có khả năng là đối thủ của Tư Đồ Vinh, nếu như nàng một khi rơi vào trong tay Tư Đồ Vinh, vậy có thể tưởng tượng được kết quả sẽ thế nào! Cho nên nàng hoàn toàn không do dự mà lựa chọn tự cho nổ đan điền!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tư Đồ Vinh biến sắc, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh hãi, hắn không đề nghĩ ngợi tăng cao tốc độ đến mức nhanh nhát, hắn đương nhiên không dám đẻ cho Mộ Dung Yêu tự bạo!
Nhưng có người còn nhanh hơn hắn!
Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của Mộ Dung Yêu, bóng người đó không phải là ai khác, mà chính là Dương Diệp. Lúc trước hắn ở cách xa hơn trăm dặm nghe được bên này phát sinh âm thanh giao đấu, trong long có ý định đánh cướp nên hắn không do dự chạy về phía bên này, nhưng vừa tới chỗ này, hắn nhìn thấy cảnh tượng Mộ Dung Yêu muốn tự bạo như vậy.
Hắn và Mộ Dung Yêu coi như là quen thuộc, đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu được, cho nên hắn ra tay!
Dương Diệp không để ý tới Tư Đồ Vinh phía sau, mà đặt bàn tay ở trên đầu của Mộ Dung Yêu, huyên khí màu vàng trong cơ thẻ điên cuồng vọt về phía trong cơ thể của Mộ Dung Yêu, sau đó khống chế những huyền khí màu vàng trấn áp huyền khí đã trở nên cuồng bạo trong cơ thể của Mộ Dung Yêu. Mà vào lúc này, một đá của Tư Đồ Vinh đã đến phía sau lưng hai người, bởi Dương Diệp chắn ở trước mặt Mộ Dung Yêu, cho nên phía sau lưng của Dương Diệp đã tiếp xúc với chân của Tư Đồ VinhI
- BịchI
Một bóng người bay ra ngoài, người bay ra không phải là Dương Diệp, mà là Tư Đồ Vinh!
Lấy mức độ cường hãn thân thể của Dương Diệp lúc này, sao có thể bị một cước không phải toàn lực của Tư Đồ Vinh làm tổn thương được?
Khi Mộ Dung Yêu nhìn thấy được Dương Diệp, lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng đè nén huyền khí cuồng bạo trong cơ thể xuống, nàng không sợ chết, nhưng nêu như có thể sống, ai lại bằng lòng lựa chọn cái chết được?
Lúc này Tư Đồ Vinh nhìn Dương Diệp, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, rõ ràng hắn cũng không nghĩ tới người bay ra ngoài lại là hắn!
Dương Diệp thu hồi huyền khí màu vàng của mình, lúc này mới xoay người nhìn Tự Đồ Vinh rôi chậm rãi đi vê phía Tư Đồ Vinh, nói:
- Vốn nề mặt Thanh Thi, ta không muốn xử lý ngươi, bởi vì cố ý đối phó với ngươi, ta sẽ không tiện ăn nói với Thanh Thi bên, còn lãng phí thời gian của ta nữa. Nhưng không thẻ không nói, suy nghĩ này của ta là sai rồi, loại người cặn bã giống như ngươi, ta đáng lẽ giải quyết ngươi trước! - Giải quyết ta sao?