Chương 3664: Quản hắn cái rắm! (1)
Chương 3664: Quản hắn cái rắm! (1)Chương 3664: Quản hắn cái rắm! (1)
Dạy Tiểu Bạch kiếm kỹ?
Đây là một chuyện đáng sợ cỡ nào ahl
Tiểu Bạch bình thường rất hiểu chuyện, nhưng một khi nàng không hiểu chuyện, kia quả thực là coi trời bằng vung, đặc biệt là ở trong Hồng Mông Tháp, có Hồng Mông Tháp làm chỗ dựa, nàng thật sự có thể đi ngang. Mà một khi nàng học được kiếm kỹ, đầu tiên nhất định sẽ cầm hai người bọn họ khai đaol
Nếu như Tiểu Bạch dùng kiếm bình thường, hai người bọn họ tự nhiên không sợ hãi, nhưng Tiểu Bạch dùng là Nhân Quân Kiếm al
Kiếm kia có thể phá phòng ngự của bọn họi
Nghe Hậu Khanh và Cùng Kỳ nói, Tiểu Bạch trước là ngây cả người, sau đó nàng nhìn vê phía Cùng Kỳ và Hậu Khanh, lúc này đây, không phải trong nháy mắt, mà là nhìn hằm hằm.
Hậu Khanh và Cùng Kỳ bị Tiểu Bạch nhìn da đầu run lên, vừa rồi dưới tình thế cấp bách quên truyền âm a.
Cái này thú vị rồiLúc này, Cùng Kỳ đột nhiên chỉ vào Hậu Khanh.
- Đầu là hắn nói, hắn ép ta nói!
Tiểu Bạch lập tức nhìn về phía Hậu Khanh. Hậu Khanh:
Cuối cùng, ở dưới Hậu Khanh không ngừng nhận lỗi, lúc này Tiểu Bạch mới bỏ qua. Mà Dương Diệp cũng bắt đầu dạy Tiểu Bạch cùng Tuyết Nhi kiếm kỹ.
Trong thời gian kế tiếp, mỗi ngày Dương Diệp đều làm bạn với đám người Tô Thanh Thi cùng Tuyết Nhi.
Mà Thiên Trụ Sơn cũng không có chuyện gì phát sinh, khó được bình tĩnh!
Nửa tháng sau, Dương Diệp đi ra Hồng Mông Tháp, đi tới Thiên Trụ Sơn tâng thứ mười một.
Hắn tự nhiên không có quên, ước định của hắn cùng với Thiên Ma Tộc tộc trưởng.
Mà Vân Bích đã sớm chờ ở đó.
- Đi theo tai
Vân Bích nói xong, cả người hóa thành một đạo ánh sáng âm u phóng lên trời.
Chân phải Dương Diệp đạp mạnh, một đạo kiếm quang thoáng hiện. Rất nhanh, hai người tới trong hư không.
Vân Bích nhìn lướt qua bốn phía, sau đó tay phải nhẹ nhàng tìm tòi vê phía trước, cái tìm tòi này, không gian chung quanh như gặp phải trọng kích, run lên kịch liệt, ngay sau đó, ở trên đỉnh đầu hai người, xuất hiện một màn sáng đủ mọi màu sắc.
- Cái này là kết giới?
Dương Diệp hỏi.
Vân Bích khẽ gật đầu.
- Chính là thứ này, vây khốn Thiên Ma Tộc ta vô số năm.
Nói xong, nàng nhìn vê phía Dương Diệp.
Dương Diệp khẽ gật đầu, hắn cúi đầu nhìn về phía tay phải của mình, trong tay hiện lên kim quang, một thanh kiếm xuất hiện.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn màn sáng, sau một khắc, một đạo kiếm khí màu vàng kim phá không. Rất nhanh, kiếm khí màu vàng kim bổ vào màn sáng, trong chốc lát...
Oanhl
Toàn bộ hư không run lên kịch liệt, những màn sáng kia không có phát tán, chỉ xuất hiện một chút vết rạn.
Vân Bích nói:
- Cũng không nên xem nhẹt! Tuy trải qua vô số năm, trận này đã là thời điểm suy yếu nhất, nhưng dù sao cũng từng được đại năng bố trí, vẫn có chỗ đặc thù. Dương Diệp khẽ gật đầu, hắn bước ra một bước, Kiếm Vực ra.
Thoáng qua, một đạo kim quang thoáng hiện...
Rầm rầm rầm!
Trong hư không, tiếng nổ đì đùng không ngừng vang lên. Theo những tiếng nổ đì đùng này không ngừng vang lên, màn sáng phía chân trời dần dần hư ảo.
Một khắc sau.
OanhI
Màn sáng đột nhiên nổ tung ra thành từng mảnh, hóa thành vô số mảnh vỡ năng lượng từ chân trời rơi xuống.
Mà giờ khắc này, Dương Diệp đã nghe được phía dưới có vô số tiếng hoan hô.
Không có đi quản những tiếng hoan hô kia, Dương Diệp thu kiếm, nhìn về phía Vân Bích cách đó không xa.
- Tiên bối, giữa chúng ta, lẫn nhau không thiếu nợ nhau.
Vân Bích nhìn Dương Diệp, không nói gì.
Dương Diệp cười nhẹ, sau đó nói:
- Tiền bối không phải là muốn giết ta chứ?
Vân Bích lắc đầu. - Vì sao ta phải giết ngươi?
Dương Diệp cười nói:
- Bị tiền bối nhìn xem như vậy, trong nội tâm ta có chút sợ hãi!
Vân Bích nói:
- Ngươi nên biết, Thiên Ma Tộc ta có một ít năng lực đặc thù, chính là có thể chứng kiến tương lai của một ít người, đương nhiên, tương lai là không xác định, nhưng có khi cũng là cố định.
Dương Diệp nói:
- Tiền bối muốn nói cái gì!
Vân Bích nói:
- Ta nhìn thấy một ít tương lai của ngươi!
Dương Diệp nhíu mày, đang muốn nói chuyện, lúc này Vân Bích lại nói:
- Đương nhiên, ta là thông qua người bên cạnh ngươi đến xem tương lai của ngươi. Tương lai của ngươi, ta không cách nào nhìn thấu, bởi vì có lực lượng thần bí thay ngươi che lấp. Nhưng ta có thể thông qua người bên cạnh ngươi đến xem.
Nói đến đây, nàng có chút dừng lại, sau đó nói:
- Người bên cạnh ngươi, có vẻ rất thống khổi
Dương Diệp trâm mặc chốc lát, sau đó cười nói: - Theo như lời tiền bối, tương lai, là không xác định. Cho dù có đôi khi cố định, nhưng kia lại thế nào? Chúng ta tập võ là vì cái gì? Là vì cải biến vận mệnh của mình. Có đôi khi, thiên định thắng nhân, nhưng cũng có đôi khi, là nhân định thắng thiên.
Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sau đó nói:
- Nhân sinh một người, là hèn là quý, nhút nhát hay kiêu hùng, toàn bộ nhìn chúng ta.
- Cường giả chi tâm!
Vân Bích mỉm cười nói:
- Cường giả, không ngừng vươn lên. Ta tin tưởng, chúng ta còn có thể gặp mặt.
Nói xong, thân hình nàng run lên, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Tại chỗ, Dương Diệp trâm mặc một hồi, sau đó cũng đi ra Thiên Ma thế giới.
Hắn không có rời Thiên Trụ Sơn, mà tiếp tục lên trên, rất nhanh, hắn đi tới tâng thứ mười hai.
Cũng là tầng cuối cùng của Thiên Trụ Sơn!
Kết giới!
Tử Nhi cùng Tiểu Thất ở thượng giới, Huyết Nữ cũng cần đi thượng giới mới có thể phục sinh. Cái thượng giới này, hắn là nhất định phải đi.
Vừa bước vào tâng thứ mười hai, một cỗ uy áp cực kỳ cường đại nghiền ép đến.
Mạnh!
Cực kỳ mạnh!
Còn mạnh hơn Vân Bích cho hắn!