Chương 3669: Phượng Ngọc! (2)
Chương 3669: Phượng Ngọc! (2)Chương 3669: Phượng Ngọc! (2)
Cùng Kỳ khẽ gật đầu.
- Thật làm cho người hâm mộ.
Hậu Khanh nhìn Cùng Kỳ.
Cho người thôn phệ, ngươi dám sao?
Cùng Kỳ quyết đoán lắc đầu.
- Ta không muốn trêu chọc đám lừa trọc kia.
Hậu Khanh nhìn về phía Dương Diệp.
- Cũng chỉ có tiểu tử này dám a, dù sao giống như không có chuyện gì hắn không dám làm!Xa xa, Dương Diệp chậm rãi mở mắt, thời điểm hắn mở mắt, hai đạo kim quang từ trong đó bắn ra. Giờ phút này, hai con ngươi của hắn dĩ nhiên là kim sắc. Nhưng mà rất nhanh, ánh mắt kim sắc chậm rãi khôi phục bình thường.
Cùng lúc đó, pháp tướng quanh người Dương Diệp cũng biến mất không thấy gì nữa!
- Chúc mừng!
Hậu Khanh nói.
Dương Diệp cười cười, hai tay của hắn chậm rãi nắm lại, trên quyền, kim quang lấp lánh. Giờ khắc này, hắn cảm giác mình có thể hủy thiên diệt địaI
Lực lượng!
Toàn thân tràn đầy lực lượng!
Dương Diệp nhìn về phía Cùng Kỳ, cười hắc hắc nói:
- Cùng Kỳ lão huynh, đến luyện một chút không?
Cùng Kỳ nhìn Dương Diệp một cái, sau đó nói:
- Sau khi đi thượng giới, ta cùng ngươi đánh thống khoái!
Dương Diệp:
- Trước khi ngươi đi thượng giới, tăng cảnh giới của mình lên Minh cảnh!
Lúc này Hậu Khanh đột nhiên nói.
Dương Diệp nhìn về phía Hậu Khanh, Hậu Khanh nói:
- Ngươi cũng biết tình huống của mình bây giờ, đi thượng giới, nhất định sẽ không quá bình tĩnh. Cho nên đừng thỏa mãn hiện trạng, tiếp tục cố gắng trở nên mạnh mãi
Dương Diệp khẽ gật đầu, thế giới này, không có mạnh nhất, chỉ có càng mạnh hơn nữal
Đúng lúc này, cổ tay Dương Diệp khẽ động, một nạp giới xuất hiện ở trong tay hắn.
Cái nạp giới này, là Hầu Tử cho hắn.
Dương Diệp nhìn lướt qua, ở bên trong, hắn phát hiện rất nhiều sách vở, các loại kinh thư gì đó, còn có một ít là công pháp vũ kỹ. Rất nhanh, Dương Diệp phát hiện một hạt châu màu trắng lớn bằng ngón cái.
Dương Diệp lấy hạt châu ra, Hậu Khanh kinh ngạc nói:
- Xá Lợii
Dương Diệp nhìn về phía Hậu Khanh, Hậu Khanh nói:
- Cái đồ chơi này là đồ tốt, ngươi đặt ở trong thức hải, vật ấy có thể thời thời khắc khắc bảo trì thanh tỉnh cho ngươi. Quan trọng nhất là, vật ấy có thể dùng để làm khí linh, dùng nó làm khí linh, có thể tịch tà, phá chướng.
Nói đến đây, hắn dừng một chút, lại nói:
- Đơn giản mà nói, vật ấy có thể minh tâm, tịch tà, phá chướng, ngươi mang nó ở trên người, đối với ngươi tăng lên tới Minh cảnh, có trợ giúp cực kỳ lớn!
Dương Diệp nhìn nhìn hạt châu trong tay, đích thực, nắm hạt châu này, hắn cảm giác tâm mình cực kỳ bình tĩnh, cái loại cảm giác này, rất khó diễn tả bằng ngôn từ.
Ở trong Hồng Mông Tháp cùng Tiểu Bạch và đám người Tuyết Nhi chơi đùa một lát, Dương Diệp liên đi ra Hồng Mông Tháp.
Dương Diệp đi tới Thiên Trụ Sơn, vừa tới Thiên Trụ Sơn, ở trước mặt hắn đột nhiên trống rỗng xuất hiện một người.
Người này chính là xuất hiện như vậy, không hề có dấu hiệu báo trước.
Người này ước chừng 30 tuổi, mặc áo trắng, cầm trong bạch phiến, hai chân cách mặt đất ước chừng tâm mười cm.
Không nhiễm một hạt bụi!
Tựa như tiên nhân từ bầu trời mà đến!
- Các hạ là?
Dương Diệp nói.
Trung niên đánh giá Dương Diệp, sau đó nói:
- Lạc Vô Trân. Hả, có lẽ ngươi chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng có lẽ ngươi nghe qua thế nhân nói, Tam đại Cổ Tu giả. Ta là một cái trong số đói
Cổ Tu giải
Thiên Trụ Sơn, Tam đại Cổ Tu giả, tứ đại Thiên Tôn, ngũ đại Đế Tôn. Tứ đại Thiên Tôn, ngũ đại Đế Tôn, Dương Diệp hắn đều gặp. Nhưng Tam đại Cổ Tu giả lại chưa bao giờ thấy qua.
Mà bây giờ, một vị trong đó xuất hiện! Dương Diệp nhìn đối phương một cái, sau đó nói:
- Các hạ có việc gì sao?
Lạc Vô Trân khẽ gật đầu.
- Những lão gia hỏa chúng ta cử hành một tụ hội, muốn mời ngươi tham gia.
- Tụ hội?
Dương Diệp nhíu mày.
- Tụ hội gì?
Lạc Vô Trân nói:
- Một tụ hội liên quan tới tương lai của mọi người. Phàm là người thực lực siêu việt Minh cảnh, đều được mời.
Siêu việt Minh cảnh!
Dương Diệp nói:
- Nhiều không?
Lạc Vô Trần cười nói:
- Không ít!
Dương Diệp nghĩ nghĩ, sau đó nói:
- Tốt, ta tham gial
Lạc Vô Trân khẽ gật đầu. - Đi theo tai
Nói xong, hắn hóa thành một đạo ánh sáng trắng phóng lên trời.
Chân phải Dương Diệp đạp mạnh, cả người hóa thành một đạo kiếm quang đi theo.
Ước chừng sau nửa canh giờ, hai người tới trong tinh không mịt mờ, trong tinh không, Dương Diệp thấy được một phòng trúc.
Toàn bộ phòng trúc dùng cây trúc màu trắng thần bí dựng lên, chiếm diện tích cũng không lớn, chỉ có thể dung nạp hơn mười người.
- Cái này là địa phương nào?
Dương Diệp hỏi.
Lạc Vô Trần nói khẽ:
- Phượng Ngọc Lâm!
Phượng Ngọc Lâm!
Toàn thân Dương Diệp run rẩy.
Phượng Ngọc, đây là danh tự của mẫu thân hắn!