Chương 3672: Ta muốn giết chết cháu trai này! (1)
Chương 3672: Ta muốn giết chết cháu trai này! (1)Chương 3672: Ta muốn giết chết cháu trai này! (1)
Đấu một trận!
Trong tràng trầm mặc, giờ phút này, thân sắc mọi người đều có chút ít âm trầm.
Chư vị, cáo từi
Đúng lúc này, Hạo Thiên đột nhiên đứng lên, hắn nhìn mọi người ôm quyền, sau đó biến mất ở trong tràng.
Dương Diệp do dự một chút, sau đó đi theo.
Trong tỉnh không.
Hạo Thiên ngừng lại, hắn xoay người nhìn về phía Dương Diệp, Cười nói:
- Ta đoán một chút, ngươi là tới hỏi ta Cổ Nhai nói thật hay giả, đúng không?Dương Diệp khẽ gật đầu.
Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn Thiên Trụ Sơn.
- Đã từng có một người nói, ta cảm thấy rất có đạo lý. Kẻ yếu, không có tôn nghiêm, không có nhân quyền, không có tự do. Mà đối với thượng giới mà nói, người của thế giới này, đều là kẻ yếu.
Nghe thế, Dương Diệp đã minh bạch.
Quả nhiên, cái thế giới này là bị nuôi nhốt. Hạo Thiên cười nói:
- Tàn khốc a? Đều là người, nhưng nhiều khi, người lại bị kẻ khác coi như gia súc.
Dương Diệp trâm mặc.
Hạo Thiên lại nói:
- Kỳ thật, sự thật so với ta nói, so với ngươi nghĩ, còn muốn tàn khốc hơn rất nhiều.
Nói xong, thân hình của hắn run lên, biến mất ở phía chân trời.
- Mạnh được yếu thual
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên ở sau lưng Dương Diệp vang lên.
Dương Diệp quay đầu nhìn lại, một nữ tử mặc áo đỏ bồng bênh đi đến. Nữ tử này, đúng là nữ tử áo đỏ.
Tu Du Sơn.
Nữ tử áo đỏ nhìn ở chỗ sâu trong tinh không, sau đó nói:
- Kỳ thật, ở thật lâu thật lâu trước, Tu Tà giả không gọi Tu Tà giả, Tu Ma giả cũng không gọi Tu Ma giả, tất cả mọi người là tu luyện giả. Nhưng cuối cùng, có người định nghĩa cho chúng ta. Cái gọi là chính tà, nhân ma, bất quá là có ít người vì diệt trừ đối lập lấy cớ mà thôi! Dương Diệp hít sâu một hơi, hắn ngẩng đầu nhìn Thiên Trụ Sơn.
- Ta muốn phục sinh Nhị tỷ, muốn tìm về Tử Nhi. Làm xong hai sự tình này, ta trở vê Thiên Toàn hệ, từ nay về sau, thế gian hết thảy sự tình, cùng Dương Diệp ta không có một chút quan hệt
- Muốn bình tĩnh?
Nữ tử áo đỏ khẽ lắc đầu.
- Đến lúc đó ngươi sẽ phát hiện, đây là một loại hy vọng xa vời!
Dương Diệp không có nói chuyện, dưới chân hắn hiện lên kiếm quang, người đã biến mất không còn hình bóng.
Phượng Ngọc Lâm.
Dương Diệp về tới Phượng Ngọc Lâm, hắn không có đi cái đình kia, mà đi tới phòng trúc, thời điểm hắn tiến vào phòng trúc, thân thể của hắn lập tức cứng ngắc lại.
Ở trên vách tường phòng trúc, có một bức họa, trên bức họa, là một nữ tử. Mà nữ tử này, hắn vừa vặn nhận thức.
Đúng là mẫu thân của hắn!
- Làm sao có thể...
Trong mắt Dương Diệp tràn đầy khó tin.
- Ngươi nhận thức nữ tử trên bức họa?
Đúng lúc này, Cổ Nhai đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Dương Diệp hỏi.
Dương Diệp quay đầu nhìn về phía Cổ Nhai.
- Chủ nhân phòng trúc này là ai?
Cổ Nhai khẽ lắc đầu.
- Một người mù lòal
- Mù lòa?
Dương Diệp nhíu mày.
Cổ Nhai khẽ gật đầu.
- Thật lâu trước kia, một người đột nhiên đi tới Thiên Trụ Sơn, hắn bị mù, không chỉ mù, còn không có hai tay. Thân phận của hắn rất thần bí, cũng rất mạnh, cũng là người thứ hai để Chúc Long không dám trêu chọc!
Mù, không có hai tay!
Hai mắt Dương Diệp chậm rãi đóng lại.
- Vì cái gì hắn có bức tranh này!
Cổ Nhai nhìn vê phía Dương Diệp.
- Ngươi nhận thức người trên bức họa?
Dương Diệp khẽ gật đầu.
Nghe vậy, Cổ Nhai nhìn Dương Diệp thật sâu, sau đó nói: - Nguyên lai là ngươi...
Dương Diệp trợn mắt nhìn về phía Cổ Nhai.
- Ý gì?
Cổ Nhai nhìn về phía bức họa kia nói:
- Lúc trước hắn cứu ta, sau đó hắn nói hắn muốn đi một chỗ, để cho ta chiếu khán chỗ này, đừng cho người khác phá hư. Trừ cái đó ra, hắn còn nói, nếu có một ngày ta gặp được một người nhận thức nữ tử trên bức họa mà nói, thay hắn nói một câu...
- Câu gì?
Dương Diệp hỏi.
- Thực xin lỗi!
Cổ Nhai nói.
Nghe vậy, hai tay Dương Diệp chậm rãi nắm lại, không biết đang suy nghĩ gì.
- Hắn là gì của ngươi?
Cổ Nhai nói.
Dương Diệp lắc đầu, không nói gì, xoay người rời khỏi phòng trúc...
Trong núi lớn mênh mông, trên một đỉnh núi. Ở trước mặt Dương Diệp, là đám người Dương Liêm Sương, ngoại trừ đám người Dương Liêm Sương, Tô Thanh Thi, Đế Nữ... cũng đều được hắn từ Dương gia mang tới.
Nếu như muốn đi Đại Thế Giới, hắn tự nhiên sẽ mang theo chúng nữ cùng đi.
Dương Diệp nhìn lướt qua đám người Minh Nữ, sau đó nói:
- Đều là Chân Cảnh lục đoạn sao?
Minh Nữ khẽ gật đầu.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn Thiên Trụ Sơn.
- Nửa tháng sau, chúng ta đi Đại Thế Giới!
Đại Thế Giới!
Nửa tháng thời gian, trong nháy mắt tức qua.
Sáng sớm, Thiên Trụ Sơn vốn bình tĩnh đột nhiên rung rung.
Phong ấn bắt đầu buông lỏng!
Giờ khắc này, vô số người ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Trụ Sơn.
Thiên Trụ Sơn, tâng thứ mười hai.
Vốn nơi này là cấm địa Thiên Trụ Sơn, căn bản không có người dám tới, nhưng giờ phút này, mười một người đột nhiên xuất hiện. Cầm đầu chính là Cổ Nhai, Dương Diệp cũng ở trong đó.
Lúc này, một Long thủ cực lớn đột nhiên từ trong tâng mây chui ra, chính là Chúc Long!
Chúc Long bao quát lấy mọi người, ánh mắt coi thường, nhưng chỗ thật sâu còn có một chút kiêng kị.
Những người trước mắt này, có thể không có một cái nào đơn giản.
Ánh mắt Chúc Long dừng ở trên người Dương Diệp một chút, sau đó hắn nhìn về phía Cổ Nhai.
- Vẫn còn quyết định muốn lên?
Cổ Nhai cười cười.
- Chúc Long huynh, có lẽ ngươi hiểu rõ, đi lên, là hy vọng duy nhất của chúng tal