Chương 3679: Ta cận kê cái chết, cũng không sợi (2)
Chương 3679: Ta cận kê cái chết, cũng không sợi (2)Chương 3679: Ta cận kê cái chết, cũng không sợi (2)
Gà có trước, hay trứng có trước?
Lão giả không nghĩ tới Dương Diệp sẽ hỏi vấn đề này, sau một khắc, hắn hiểu được ý tứ của Dương Diệp. Huyền khí trong cơ thể hắn điên cuồng phun trào, nhưng đúng lúc này...
Xùy!
Một thanh kiếm trực tiếp xuyên qua đầu lão giả.
Thoáng qua, một cái đầu đẫm máu bay ra ngoài.
Dương Diệp nhìn thoáng qua thi thể lão giả, tay phải chiêu chiêu, nạp giới của đối phương lập tức bay đến tay hắn. Nhìn lướt qua, trong nạp giới đồ vật rất nhiêu, nhưng phần lớn đều là vô dụng.
Dương Diệp đang muốn thu hồi thần thức, đột nhiên trong mắt của hắn hiện lên vẻ khác biệt, thoáng qua, một tấm bản đồ xuất hiện.
Địa đồ Giới Khẩu, bất quá so với tấm bản đồ trong tay hắn càng muốn hoàn chỉnhI- Không biết!
Hậu Khanh nói.
Dương Diệp đen mặt lại. - Ngươi lại không biết?
Hậu Khanh nói:
- Tiểu tử, lúc trước ta là chỉ định xuyên qua không gian, mà ngươi bây giờ còn không có năng lực kia.
Dương Diệp lắc đầu, hắn nhìn lướt qua bốn phía, sau đó thân hình run lên, biến mất ngay tại chỗ.
Hiện tại, hắn nhất định phải làm rõ ràng tình huống bên Nhân tộc, bởi vì hắn đối với Nhân tộc Nhân Giới căn bản là hoàn toàn không biết gì cả.
Cũng không lâu lắm, Dương Diệp phát hiện một cổ thành.
Thành không phải đặc biệt lớn, phải nói rất nhỏ, có chút giống thôn xóm ở hạ giới.
Kiếm quang tán đi, Dương Diệp rơi vào trước thôn xóm. Dương Diệp ngẩng đầu nhìn lại, trên cửa thành dùng đất xây, có ba chữ lớn màu đen: Đào Viên thôn.
Là thôn không phải thành!
Đúng lúc này, một tiểu cầu màu đen đột nhiên từ trên tường thành bay ra, tiểu cầu lăn lăn, cuối cùng nhất rơi vào dưới chân Dương Diệp.
Lúc này, cửa thành đột nhiên mở ra một góc, một cái đầu nhỏ từ trong đó chui ra. Là một tiểu nữ hài, ước chừng tám chín tuổi, một bộ váy vải, tóc chia làm hai búi. Nàng có chút rụt rè nhìn thoáng qua Dương Diệp, hai cái tay nhỏ nắm thật chặt góc áo của mình, qua một hồi lâu, nàng dường như lấy hết dũng khí, sau đó e sợ nói:
- Ca ca, có thể trả lại cho ta không?
Dương Diệp nhìn tiểu nữ hài một chút, sau đó lại nhìn tiểu cầu dưới chân, hắn lắc đầu cười một tiếng, sau đó mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, tiểu cầu lập tức lăn đến trước mặt tiểu nữ hài. Mà xuất hiện ở trước mặt tiểu nữ hài không chỉ tiểu cầu, còn có Dương Diệp.
Đương nhiên còn có Tiểu Bạch!
Dương Diệp vuốt vuốt đầu tiểu nữ hài, cười nói:
- Ta có thể vào không?
Tiểu nữ hài hiển nhiên vẫn còn có chút căng thẳng, mà lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, nhìn thấy Tiểu Bạch, tiểu nữ hài trừng mắt, trong mắt xuất hiện yêu thích không che giấu chút nào.
Tiểu Bạch chỉ chỉ tiểu cầu dưới chân tiểu nữ hài, sau đó trảo nhỏ nàng huy vũ.
Lúc này Dương Diệp đột nhiên nói: - Nàng là đang hỏi ngươi, đây là thứ gì.
Tiểu nữ hài do dự một chút nói khẽ:
- Tiểu cầu, có thể đá.
Sau đó mũi chân nàng nhẹ nhàng câu lên, quả bóng kia lập tức bắn lên, sau đó tiểu cầu ở trên chân tiểu nữ hài không ngừng nhảy lên, thỉnh thoảng tiểu nữ hài còn làm ra động tác rất tinh xảo. Một màn này, làm Tiểu Bạch nhìn con mắt trợn tròn.
Hưng phấn!
- Ngươi muốn chơi không?
Tiểu nữ hài nhìn Tiểu Bạch, nói khẽ.
Tiểu Bạch vội vàng gật đầu.
Tiểu nữ hài nhếch miệng cười một tiếng, nàng đưa tiểu cầu tới trước mặt Tiểu Bạch, mà giờ khắc này, Tiểu Bạch mới phát hiện, chân của nàng quá ngắn!
Lúc này, tiểu nữ hài chỉ chỉ đầu mình.
- Cái này cũng có thểi
Nói xong, nàng đặt bóng ở trên đầu mình, sau đó nhẹ nhàng đẩy lên.
Tiểu Bạch cao hứng ghê gớm, vội vàng đặt tiểu cầu ở trên đầu mình, sau đó đẩy đẩy... Rất nhanh, hai tiểu gia hỏa liền chơi cùng nhau.
Dương Diệp cũng được tiểu nữ hài dẫn vào trong thôn, tiến vào thôn, Dương Diệp phát hiện, người trong thôn này toàn bộ đều là người bình thường, không có một cái nào là Huyền Giải
Tiểu nữ hài dẫn Dương Diệp cùng Tiểu Bạch tới nhà mình, trong nhà chỉ có một gia gia.
Gia gia nàng là một lão giả gần đất xa trời, cũng là người bình thường.
- Các hạ không phải người bình thường!
Đây là lúc lão giả nhìn thấy Dương Diệp, nói câu nói đầu tiên.
Dương Diệp mỉm cười.
- Chỉ là đi ngang qua, chẳng mấy chốc sẽ rời đi!
Lão giả do dự một chút nói:
- Các hạ là tiên nhân trong truyên thuyết kia sao?
- Tiên nhân?
Dương Diệp không hiểu.
Lão giả nói:
- Chính là loại biết bay, biết phiên giang đảo hải kial
Dương Diệp sờ lên cái mũi của mình nói: - Xem như thế đi!
Lão giả đột nhiên thấp giọng thở dài, hắn nhìn về phía tiểu nữ hài.
- Nàng gọi Trĩ Nhi, cha mẹ của nàng ở năm năm trước rời đi. Nói là muốn đi tu luyện, chuyến đi này chính là năm năm, không có bất kỳ tin tức gì. Mà nàng, mỗi ngày lúc hoàng hôn đều sẽ ngồi ở trên tảng đá ngoài thôn chờ.
Dương Diệp nhìn thoáng qua Trĩ Nhi, trầm mặc.
Lúc này lão giả lại nói:
- Qua nhiều năm như thế, đây là lân thứ nhất nàng cao hứng như vậy. Cũng là lân thứ nhất ta nhìn thấy nàng dám cùng người nói chuyện...
Nói đến đây, hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn thoáng qua Tiểu Bạch ở nơi xa cực kỳ có tính người, trong lòng thầm nhủ nói:
- Tiểu gia hỏa này, giống như người a...
Dương Diệp đang muốn nói chuyện, đột nhiên, sắc mặt hắn thốt nhiên đại biến.
- Trở vềI
Nơi xa, Tiểu Bạch đang cùng Trĩ Nhi chơi đùa toàn thân giật mình, sau một khắc, nàng trực tiếp vọt đến trên bờ vai Dương Diệp. Mà lúc này, ở vị trí cũ của Tiểu Bạch, đột nhiên nhiều một nữ tử váy đen.
Nữ tử váy đen tay phải nắm Trĩ Nhi còn chưa lấy lại tinh thần, mà tay phải của nàng, thì rơi vào vị trí trước đó của Tiểu Bạch.
Nữ tử váy đen nhìn tay phải mình, sau đó nàng nhún vai, nhìn về phía Dương Diệp, cười nói:
- Tự giới thiệu mình một chút, thủ hạ Nhân Quân, một trong tam kiệt, Tàn Nữ!
Dương Diệp nhìn nữ tử váy đen.
- Buông nàng ral
- Buông nàng ra?
Nữ tử váy đen nao nao, sau đó nàng nhìn Trĩ Nhi thất kinh trong tay trái mình, sau đó cười nói:
- Ngươi rất quan tâm nàng?
Nói đến đây, khóe miệng nàng đột nhiên hiện lên nụ cười, nụ cười này có chút dữ tợn.
Sau đó tay phải nàng đột nhiên bắt lấy tay phải Trĩ Nhi, thoáng qua, nàng bỗng nhiên kéo một phát.
Xùy!
Cứ như vậy, cánh tay phải của Trĩ Nhi bị kéo xuống...