Chương 3698: Đồ Long! (1)
Chương 3698: Đồ Long! (1)Chương 3698: Đồ Long! (1)
- Long xai
Nam Tư Âm đột nhiên nói.
Dương Diệp nhìn về phía Nam Tư Âm.
Cái quỷ gì?
Nam Tư Âm nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó nói:
- Tượng trưng một loại thân phận, ở trong Nhân tộc, thế lực dám nô dịch Long tộc, cũng không có mấy cái, phàm là dám, vậy khẳng định đều không phải thế lực bình thường!
- Nhà các ngươi dám không?
Dương Diệp đột nhiên hỏi. Nam Tư Âm cười nói:
- Nhà chúng ta không chỉ dùng Long, còn dùng Phượng! Hơn nữa là Kim Long cùng Kim Phượng, ừ, so với gia hỏa trước mắt này cao hơn hai cấp bậc!
Dương Diệp 'a một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Lúc này Nam Tư Âm lại nói:
- Nhà của ngươi dám không?
Đây là thăm dò thân phận của Dương Diệp. Dương Diệp nhìn thoáng qua Nam Tư Âm, sau đó lạnh nhạt nói:
- Long gì gì đó, cấp bậc quá thấp.
Nam Tư Âm:
Kỳ thật Dương Diệp cũng không tính đang thổi, hắn ngay cả Cùng Kỳ cũng ngồi qua, Cùng Kỳ là cái gì? Đây chính là Thượng Cổ Hung Thú, còn là Yêu tộc Yêu Vương, thân phận kia, là Long tộc bình thường có thể so sánh sao?
Bất quá Dương Diệp hắn rất ít xuất hiện, vô cùng ít xuất hiện, cho nên tuy hắn rất lợi hại, nhưng cho tới bây giờ hắn không nói!
Ngay lúc này, thời điểm long xa đi ngang qua hai người bọn họ đột nhiên ngừng lại, tiếp đó một nam tử đang mặc cẩm bào từ cung điện đi ra, ở bên tay phải nam tử, là một tiểu nữ hài tám chín tuổi.
Nam tử cẩm bào ước chừng hai mươi mấy tuổi, tướng mạo anh tuấn, mỉm cười cho người cảm giác vô cùng tốt. Còn nữ hài kia, tiểu nữ hài mặc một bộ quân xanh, đỉnh đầu ghim một cây trâm nho nhỏ, phấn điêu ngọc trác, rất là đáng yêu.
Nam tử cẩm bào lôi kéo tiểu nữ hài, ngón tay hắn chỉ Dương Diệp cùng nữ tử phía dưới, sau đó cười nói:
- Linh Nhi, vừa rồi ngươi hỏi ca ca tại sao phải tu luyện, hiện tại ca ca nói cho ngươi biết. Chứng kiến hai người kia không? Bọn hắn rất yếu, vô cùng yếu, cho nên vận mệnh của bọn hắn căn bản không nắm giữ ở trong tay mình, bởi vì ca ca có thể dễ như trở bàn tay giết bọn chúng! Mà bọn hắn, chỉ có thể cam chịu số phận, cái này là số mệnh của ngươi không cố gắng tuI
- Thật vậy chăng?
Tiểu nữ hài mở to mắt, ngây thơ hỏi.
Nam tử cẩm bào cười nói:
- Ca ca làm mẫu cho ngươi nhìn!
Nói xong, hắn nhẹ nhàng chà chà, con rồng dưới chân hắn đột nhiên mở mắt, sau đó trực tiếp cắn về phía Dương Diệp cùng Nam Tư Âm.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Nam Tư Âm lập tức âm trầm xuống, mà Dương Diệp ở bên cạnh nàng thì sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ.
Rất nhanh, con rồng kia đi tới đỉnh đầu của Dương Diệp cùng Nam Tư Âm, mở ra miệng lớn, muốn nuốt Dương Diệp cùng Nam Tư Âm vào trong miệng.
Ngay lúc này, trong tay Dương Diệp đột nhiên nhiêu một thanh kiếm, sau một khắc, một đạo kiếm quang phóng lên trời.
Đạo kiếm quang này trực tiếp từ trong miệng cự long xuyên qua, trong nháy mắt...
- Rống!
Trong tràng truyền đến tiếng Long ngâm, trong thanh âm xen lẫn thống khổ vô tận.
Nhưng sự tình còn chưa kết thúc, Dương Diệp đi vào đỉnh đầu cự long, đột nhiên câm kiếm mãnh liệt chém xuống một cái.
Xùy-l
Cự long còn chưa kịp phản ứng, đầu đã dọn nhà.
Đồ long!
Cự long ngã xuống đất, máu tươi vung vãi trên đất.
Dương Diệp rơi vào trước mặt nam tử cùng nữ hài kia, tiểu nữ hài hiển nhiên có chút sợ, nhưng nam tử kia thần sắc nhưng rất bình tĩnh.
Dương Diệp nhìn thoáng qua nữ hài kia, sau đó nói:
- Kỳ thật ca ca ngươi nói không sai. Bởi vì các ngươi ở trong mắt ta, cũng là kẻ yếu, chỉ cần ta muốn, hiện tại ta có thể để cho huynh muội ngươi đầu dọn nhà, muốn nhìn một chút không?
Tiểu nữ hài vội vàng lắc đầu như trống bỏi.
Dương Diệp nhếch miệng cười cười, hắn không có nói chuyện, thu kiếm, quay người đi về phía Bắc Thương Thành. Bất quá sau khi rời đi, đột nhiên hắn ngừng lại, sau đó nói:
- Chỉ giết một con rồng, ta cảm thấy còn thiếu một chút gì. Mà thôi, vừa tới nơi này, vẫn là ít xuất hiện một chút đi. Nói lời xin lỗi, việc này cứ như vậy bỏ qua, ngươi cảm thấy thế nào?
Lời này tự nhiên là nói với nam tử cẩm bào.
Nam tử cẩm bào nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó nói:
- Sự tình khi trước, là tại hạ không phải, mong huynh đài rộng lòng tha thứ.
Vừa nói, hắn cong ngón búng ra, một cái nạp giới bay đến trước mặt Dương Diệp.
- Vật bên trong, xem như là bồi lễ, mong huynh đài nhận lấy!
Dương Diệp nhẹ gật đầu.
- Ta sẽ không khách khí.
Nói xong, tay phải hắn vung lên, thu hồi nạp giới, sau đó cầm kiếm đi về phía cửa thành.
Một bên, Nam Tư Âm nhìn bóng lưng của Dương Diệp, trong mắt lóe ra một tia ánh sáng khác thường.
Rất nhanh, nàng vội vàng đi theo.
Cự trên lưng long chết đi kia, tiểu nữ hài đột nhiên kéo tay áo của nam tử cẩm bào một cái, e sợ nói: - Ca ca...
Nam tử cẩm bào thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về phía tiểu nữ hài bên cạnh, cười nói:
- Linh Nhi đừng sợ, không có việc gì.
Linh Nhi nói khẽ:
- Có muốn gọi Lâm gia gia tới hay không?
Nam tử cẩm bào nói:
- Linh Nhi muốn báo thù?
Linh Nhi do dự một chút, không nói gì thêm.
Nam tử cẩm bào nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nữ hài.
- Linh Nhi, ngươi sinh ra ở gia tộc chúng ta, có thành thục không hợp niên kỷ, ca ca lý giải, bởi vì năm đó ca ca cũng là như vậy. Tuy cái này để cho ngươi ở trong gia tộc được rất nhiều thứ ngươi muốn, nhưng cũng sẽ để cho ngươi mất đi rất nhiều thứ!
Linh Nhi mở to mắt nhìn.
- Ca ca nói quá thâm ảo, Linh Nhi không hiểu!
Nam tử cẩm bào cười cười, sau đó nói:
- Mới vừa rôi ca ca dạy ngươi một đạo lý, hiện tại ca ca lại dạy ngươi một cái đạo lý. Đến, ca ca hỏi ngươi, chúng ta cùng người nọ có thâm cừu đại hận gì không? Linh Nhi lắc đầu.