Chương 3700: Bắc Thương Thành bị ngăn trở! (1)
Chương 3700: Bắc Thương Thành bị ngăn trở! (1)Chương 3700: Bắc Thương Thành bị ngăn trở! (1)
Tâm tình thật không tốt!
Dương Diệp không có đùa, tâm tình của hắn bây giờ xác thực không tốt lắm. Bởi vì đoạn đường này, hắn còn chưa làm được sự tình gì, nhưng phiền toái lại một cái tiếp một cái.
Phiền toái!
Hắn không sợ phiền toái, nhưng hắn không muốn có phiền toái. Bất quá không như mong muốn, phiền toái luôn tìm hắn!
Lão giả cầm đầu khóe miệng nổi lên vẻ chế nhạo.
- Tâm tình không tốt? Yên tâm, rất nhanh ngươi sẽ không có tâm tình rồi!
Thanh âm rơi xuống, một cỗ khí thế từ trong cơ thể cuồn cuộn quét ra.
Ngay lúc này, ở trong Bắc Thương Vương Phủ, đột nhiên truyên đến một giọng nói. - CútI
Tiếng như sấm sét nổ vang, đinh tai nhức óc.
Nghe vậy, sắc mặt của lão giả cầm đầu hơi đổi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Bắc Thương Vương Phủ, trong mắt nhiều hơn vẻ kiêng ky. Mà đúng lúc này, Nam Tư Âm từ trong Bắc Thương Vương Phủ đi ra, thấy ba lão giả, không khỏi nao nao, rất nhanh, nàng sâm mặt lại.
- Cung Cẩm để các ngươi tới?
Lão giả cầm đầu nhìn Nam Tư Âm thi lễ một cái.
- Tư Âm tiểu thư, Thiếu gia hắn chẳng qua là lo lắng tiểu thư an nguy, cho nên phái chúng ta tới bảo vệ tiểu thư.
Nam Tư Âm lạnh nhạt nói:
- Ta đã từng nói với hắn, để hắn đừng cho người nhà của ta biết rõ, hắn hẳn không có thông tri người nhà của ta chứ?
Lão giả lắc đầu.
- Không cói
Nam Tư Âm khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Các ngươi trở về đi, ta không có gặp nguy hiểm!
Lão giả kia do dự.
Nam Tư Âm nhíu mày.
- Như thế nào?
Lão giả kia nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó nói:
- Tư Âm tiểu thư, người này tuyệt đối không phải người lương thiện, ngươi đi theo hắn, thật sự là vô cùng nguy hiểm. Lão hủ cả gan, kính xin Tư Âm tiểu thư cùng bọn ta trở về.
Nam Tư Âm đi tới trước mặt lão giả kia.
- Hảo ý tâm lĩnh. Nhưng ta nói lại một lân, các ngươi trở về, rõ ràng chưa?
Lão giả do dự một chút, cuối cùng hắn thấp giọng thở dài, sau đó nhẹ gật đầu.
- Tiểu thư bảo trọng!
Nói xong, hắn quay người nhìn về phía Dương Diệp.
- Nếu như nàng có một chút tổn thương, ngươi tất thần hồn câu diệt!
Nói xong, cùng hai lão giả bên cạnh biến mất ngay tại chỗ.
Thần hồn câu diệt!
Dương Diệp không có đi quản ba lão giả kia, mà là nhìn về phía Nam Tư Âm, Nam Tư Âm nói:
- Bọn hắn không phải người của gia tộc ta, là của Cung gia, ta...
Dương Diệp lắc đầu.
- Ta đối với cái này không có hứng thú.
Nam Tư Âm nhếch miệng, sau đó nói: - Thủ lệnh của Bắc Thương Vương, không lấy được.
Nghe vậy, Dương Diệp cau mày, lúc này Nam Tư Âm lại nói:
- Bắc Thương Vương cũng không ở trong thành, mà tiến về Đoạn Nhai Sơn trấn thủ, chỉ có hắn cùng với nữ nhi của hắn Bắc Thương Nguyệt gật đầu mới được, cho nên hiện tại chúng ta phải đi tìm Bắc Thương Nguyệt kial
Bắc Thương Nguyệt!
Dương Diệp nói:
- Nàng ở đâu?
Nam Tư Âm nói:
- Đi, chúng ta cùng đi!
Nói xong, nàng quay người đi xa.
Dương Diệp cũng lập tức đi theo.
- Tiểu tử, trong thành này, phải cẩn thận một chút!
Lúc này, thanh âm của Hậu Khanh vang lên ở trong đầu Dương Diệp.
- Cái chỗ này, cường giả rất nhiều, mà Bắc Thương Vương kia, lại càng không cần phải nói, căn bản không phải ngươi bây giờ có khả năng địch, cho dù là ta thời kì toàn thịnh cũng không phải đối thủ của hắn. - Bắc Thương Vương?
Trong lòng Dương Diệp hỏi.
- Làm người như thế nào?
Hậu Khanh nói:
- Người này ở trong Nhân tộc, tính được là một nhân vật. Trong tay hắn, chưởng quản một chỉ ky binh, cái này là Thương Long thiết ky tiếng tăm lừng lẫy trong Nhân tộc. Chi ky binh này cũng không phải ky binh thông thường, ngày sau nếu như ngươi có cơ hội, có thể tự mình nhìn xeml
- Cùng Nhân Quân là một phe?
Dương Diệp nói.
Hậu Khanh nói:
- Bọn hắn xem như một phe, bất quá theo tư liệu Vu tộc ta nắm giữ, tựa hồ gia hỏa này cũng bị Nhân Quân kiêng kị. Kỳ thật cũng bình thường, thực lực của Bắc Thương Vương là không thể nghi ngờ, mà quân đội dưới tay hắn, quanh năm cùng Vu tộc ta giao thủ, chiến lực ở trong bốn Vương gia khác họ, có thể nói là mạnh nhất. Nếu như ngươi là hoàng đế, thủ hạ có loại người này, ngươi sẽ không kiêng kị sao?
Dương Diệp nói:
- Tiền bối là người Vu tộc, nhưng tiền bối đối với Bắc Thương Vương này tựa hồ...
- Tựa hồ không có cừu hận như vậy đúng không?
Hậu Khanh nói.
Dương Diệp nhẹ gật đầu.
Hậu Khanh nói:
- Tuy Nhân tộc cùng Vu tộc giao chiến, Bắc Thương Vương này càng giết không biết bao nhiêu cường giả Vu tộc ta, nhưng Vu tộc ta đồng dạng giết không biết bao nhiêu cường giả Nhân tộc. Ở trong lòng chúng ta, địch nhân, địch nhân cường đại, là đáng giá tôn kính. Đương nhiên, tuy tôn kính, nhưng đáng giết vẫn phải giết!
Dương Diệp cười cười, đang muốn nói gì, lúc này bên tai truyên đến thanh âm của Nam Tư Âm.
- Đã đến!
Dương Diệp thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn lại, ở trước mặt bọn họ là một cung điện, cung điện nhỏ hơn Bắc Thương Vương Phủ, cũng không xa hoa bằng, nhưng lại rất tinh xảo, ở cửa cung điện là hai tượng dị thú thật to.
- Biết rõ đây là yêu thú gì không?
Nam Tư Âm đột nhiên hỏi.
Dương Diệp lắc đầu, Nam Tư Âm cười nói: - Đây là Ưng Linh thú, tốc độ phi hành, ừ, nhanh hơn ngươi nhiều. Dương Diệp nói: