Chương 3702: Ở bên ngoài xông, dễ chết! (1)
Chương 3702: Ở bên ngoài xông, dễ chết! (1)Chương 3702: Ở bên ngoài xông, dễ chết! (1)
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Nam Tư Âm biến đổi, nàng vội vàng đi tới bên cạnh Dương Diệp, kéo lại cánh tay của Dương Diệp, nói khẽ:
Ngươi chớ làm loạn!
Đây là Bắc Thương Thành, nếu như Dương Diệp xăng bậy, mười cái mạng cũng không đủ chết.
Một bên, trên tay Bắc Thương Nguyệt nhiều hơn một chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ, làm như không thấy được cử động của Dương Diệp.
Mà lúc này, Dương Diệp đột nhiên cười cười, sau đó nhìn vê phía Nam Tư Âm.
Chúng ta đi thôi!
Nam Tư Âm do dự một chút, sau đó nhẹ gật đầu.
- Có rảnh thường đến!Lúc này Bắc Thương Nguyệt đột nhiên cười nói.
Nam Tư Âm đột nhiên dừng bước, nàng quay đầu nhìn về phía Bắc Thương Nguyệt, sau đó nói:
- Kỳ thật ta có chút hiếu kỳ. Dùng thân phận của ta, ta nghĩ Bắc Thương Nguyệt tiểu thư hẳn sẽ không cự tuyệt hai người chúng ta. Nhưng Thương Nguyệt tiểu thư vẫn cự tuyệt. Rất không minh bạch!
Bắc Thương Nguyệt mỉm cười.
- Nếu Nam Tư Âm tiểu thư một mình muốn tiến đến Đoạn Nhai Sơn, tùy thời có thểi
Nghe vậy, Nam Tư Âm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Diệp.
Đối tượng không nhắm vào Nam Tư Âm nàng, mà là Dương Diệp!
Dương Diệp suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ta tựa hồ không có đắc tội qua Bắc Thương Thành nha.
Bắc Thương Nguyệt cười nói:
- Tự nhiên không có, bất quá tựa hồ các hạ đắc tội những người khác.
Nghe được lời của Bắc Thương Nguyệt, Dương Diệp đại khái biết là người nào rồi.
Nữ nhân Liệp Vu nhất tộc kial
Bởi vì chỉ có nữ nhân kia biết bọn hắn muốn đi Đoạn Nhai Sơn, hơn nữa thế lực của Liệp Vu nhất tộc giống như cũng rất lớn, chỉ có đối phương có mặt mũi để cho Bắc Thương Thành ngăn cản hắn qua thành.
Âm hồn bất tán al
Dương Diệp lắc đầu, sau đó nhìn về phía Nam Tư Âm.
- Chúng ta đi thôi!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Trong điện, Nam Tư Âm nhìn thoáng qua Bắc Thương Nguyệt.
- Nghe đồn, Bắc Thương Nguyệt tiểu thư có khả năng nhìn người, được xưng Bắc Thương Châu Bá Nhạc, nhưng hôm nay vừa nhìn, hắc hắc...
Nói xong, nàng quay người bước nhanh đi ra đại điện.
Ngay sau khi Nam Tư Âm rời đi, trong điện đột nhiên nhiều một nam tử hoa bào.
Bắc Thương Nguyệt nhìn về phía nam tử, nam tử khẽ lắc đầu.
- Tra không được lai lịch của hắn, bất quá tra được một sự kiện. Liệp Vu nhất tộc có người vẫn lạc!
Nghe vậy, hai mắt Bắc Thương Nguyệt híp lại.
- Là hắn làm?
Nam tử khẽ gật đầu.
- Không dám xác định, nhưng khả năng rất lớn. - Dám giết Liệp Vu nhất tộc!
Trên mặt Bắc Thương Nguyệt đột nhiên xuất hiện vẻ tươi cười.
- Có chút ý tứ.
Nam tử nói:
- Nguyệt tiểu thư nên biết hắn không phải người bình thường, nhưng vì sao không thả hắn ly khai Bắc Thương Thành, để đối phương thiếu nhân tình?
Bắc Thương Nguyệt lắc đầu.
- Bắc Thương gia ta trấn thủ Bắc Thương Châu, cùng Vu tộc đối kháng, Liệp Vu nhất tộc này đối với chúng ta có nhiều trợ giúp, chúng ta tự nhiên không thể bởi vì một người lai lịch không rõ mà đắc tội bọn hắn.
Nam tử nói:
- Nhưng như vậy, không thể nghi ngờ là đắc tội nam tử này cùng tiểu thư của Nam Tư gial
Bắc Thương Nguyệt mỉm cười.
- Nàng, chẳng qua là tiểu thư của Nam Tư gia, không phải thế tử của Nam Tư gia. Còn nam tử kia...
Nói đến đây, nàng dừng một chút, sau đó lạnh nhạt nói:
- Người như hắn, đừng nói đắc tội một người, đắc tội một trăm thì như thế nào?
Tự tinl
Không phải tự ngạo, cũng không phải tự phụ, là tự tin. Mà Bắc Thương Châu, Bắc Thương Vương Phủ, có năng lực này, có tự tin này!...
Sau khi ra ngoài, thần sắc của Nam Tư Âm vô cùng âm trầm.
Dương Diệp nhìn thoáng qua Nam Tư Âm, sau đó nói:
- Làm sao vậy?
Nam Tư Âm trầm giọng nói:
- Nếu như ta là thế tử Nam Tư gia, nàng không dám đối với ta như vậy.
- Đáng tiếc ngươi không phải!
Dương Diệp nhịn không được đả kích.
Nam Tư Âm hừ lạnh một tiếng.
- Ta còn tốt, nàng ít nhất cho ta chút mặt mũi, còn ngươi, người ta là một chút mặt mũi cũng không cho ngươi!
Dương Diệp cười cười, sau đó hắn quay đầu nhìn thoáng qua cung điện sau lưng kia, nói tiếp:
- Qua một đoạn thời gian, nàng sẽ không dám như vậy nữa. Nam Tư Âm đột nhiên đi tới trước mặt Dương Diệp.
- Ngươi đến tột cùng là ai?
Dương Diệp nói:
- Sao đột nhiên hỏi cái này?
Nam Tư Âm nói:
- Không có gì, chỉ là tò mòi
Dương Diệp nói:
- Sau này ngươi sẽ biết. Ta...
Nói đến đây, đột nhiên hắn quay đầu nhìn vê một bên.
- Đi ra đi
Chỗ đó, không gian khẽ run lên, rất nhanh, Dương Diệp cùng Nam Tư Âm nhìn nhau, sau đó hai người biến mất ngay tại chỗ.
Chỉ chốc lát, hai người đi tới trước một phủ đệ.
Lúc này, một lão giả xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp cùng Nam Tư Âm, lão giả làm một thủ hiệu mời.
- Hai vị mời.
Dương Diệp nói:
- Có ý tứ gì?
Lão giả nói: - Các hạ muốn đi Đoạn Nhai Sơn?