Chương 3704: Ta mới ra ba thành lực! (1)
Chương 3704: Ta mới ra ba thành lực! (1)Chương 3704: Ta mới ra ba thành lực! (1)
Ngay lúc này, Bắc Thương Nguyệt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt lão giả cùng nữ tử.
Lão giả nhìn thoáng qua Bắc Thương Nguyệt, sau đó nói:
- Tựa hồ Nguyệt tiểu thư đã đáp ứng, không để cho người nọ ly khai Bắc Thương Thành tiến về Vu tộc.
Bắc Thương Nguyệt nói:
- Thật có lỗi, ra một chút biến cối
Lão giả lạnh nhạt nói:
- Thôi được, việc này bỏ qua. Nguyệt tiểu thư, hai người bọn ta muốn đi Vu tộc, kính xin Nhị tiểu thư giúp đối
Đương nhiên không có vấn đề!IBắc Thương Nguyệt mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
- Chân thúc, làm phiên mở cửa thành!
Trâm mặc một cái chớp mắt, Bắc Thương Môn trước mặt ba người | chậm rãi mở ra.
- Cáo từi
Lão giả nói xong, cùng nữ tử trẻ tuổi bên cạnh thân hình khẽ động, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ. Nhìn hai người đi xa, nụ cười ctrên mặt Bắc Thương Nguyệt dần dần biến mất.
- Liệp Vu nhất tộc, vẫn cao ngạo như vậy!
- Bọn hắn có tiền vốn này!
Lúc này chân trời đột nhiên truyền đến một kgiọng nói.
Bắc Thương Nguyệt khẽ gật đầu.
- Là có tiền vốn này...
- Không được tham dự vào trong đói
Lúc này, thanh âm kia đột nhiên lại nói.
Bắc Thương Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
- Chân thúc là lo lắng Nam Tư gia?
- Không, là thiếu niên kial
Thanh âm kia đột nhiên nói.
- Như thế nào?
Bắc Thương Nguyệt khó hiểu.
- Không đơn giản!
Thanh âm kia nói.
Không đơn giản! Bắc Thương Nguyệt nhíu mày, có thể làm cho người này nói ra ba chữ kia, rất không dễ dàng!
- Ngươi cũng muốn đi Vu tộc?
Lúc này, thanh âm kia đột nhiên nói.
Bắc Thương Nguyệt khẽ gật đầu.
- Triệu tập một đám bằng hữu, chuẩn bị đi thử thời vận.
Thanh âm kia trâm mặc một hồi, sau đó nói:
- Đáng giá mạo hiểm, cẩn thận...
Sau khi Dương Diệp cùng Nam Tư Âm ly khai Bắc Thương Môn, tốc độ hai người nhất thời nhanh hơn, rất nhanh ở trong tâm mắt của hai người, xuất hiện một sơn mạch mờ mịt.
Sơn mạch cực cao, liên miên bất tận, nhìn không thấy đầu.
- Đoạn Nhai Sơn Mạch!
Lúc này, Nam Tư Âm đột nhiên nói:
- Cái này là Đoạn Nhai Sơn Mạch, cuối sơn mạch chính là Đoạn Nhai Sơn tiếng tăm lừng lẫy, qua Đoạn Nhai Sơn, chính là địa bàn của Vu tộc.
Đoạn Nhai Sơn, Thiên giới!
Dương Diệp hít sâu một hơi, tốc độ nhanh hơn. Nhưng lúc này, Nam Tư Âm kéo lại hắn, sau đó nói: - Không thể bay!
- Vì sao?
Dương Diệp không hiểu nhìn về phía Nam Tư Âm.
Nam Tư Âm nói:
- Nơi đây, tuy còn không phải địa bàn Vu tộc, nhưng đã có cường giả Vu tộc, không chỉ có cường giả Vu tộc, còn có rất nhiều cường giả Nhân tộc, bay lên trời, mục tiêu quá lớn, dễ dàng gây phiền toái. Đặc biệt là Vu tộc, để cho bọn hắn nghe thấy được khí tức nhân loại, bọn hắn vô cùng có khả năng ra tay.
Dương Diệp suy nghĩ một chút, sau đó cùng Nam Tư Âm rơi xuống đất.
Sau khi hạ xuống, mặc dù Dương Diệp đang đi nhanh, nhưng tâm thần hắn chìm vào trong cơ thể.
- Hậu Khanh tiền bối, sắp tới Vu tộc rồi. Ngươi bây giờ có thể đi ra chưa?
- Ngươi nhất định muốn thả ta ra?
Hậu Khanh đột nhiên nói.
Dương Diệp cười nói:
- Không thả ngươi đi ra, ta với ngươi đến Vu tộc làm gì?
Hậu Khanh nói: - Tiểu tử, bí mật trên người ngươi, ta đều biết!
Dương Diệp nói:
- Tiền bối muốn nói cái gì!
Hậu Khanh nói:
- Một khi ta đi ra, sẽ tiết lộ bí mật của ngươi cho Vu Tổ, khi đó, ngươi thập tử vô sinh!
Dương Diệp cười nói:
- Tiên bối sẽ như vậy sao?
Hậu Khanh nói:
- Này nói chưa chắc được.
Dương Diệp nói:
- Ta là người, có ân báo ân, có cừu báo cừu. Lúc trước tiền bối và ta có thù, nhưng thù giữa chúng ta đã hóa giải, mà sau đó, tiền bối lại nhiều lần tương trợ ta, hơn nữa truyền cho ta công pháp Vu tộc, đây coi như là có ân với ta. Có ân, tự nhiên phải báo ân, cho nên tiên bối tùy thời có thể rời đi.
Hậu Khanh trâm mặc một hôi lâu, sau đó nói:
- Ta tạm thời không thể đi ra.
- Vì sao? Dương Diệp khó hiểu.
Hậu Khanh nói:
- Nếu như ta không đoán sai, địa bàn của ta đã bị người chiếm. Mà bây giờ, thân thể ta còn không có triệt để khôi phục, nếu như ta xuất hiện ở Vu tộc, ta sẽ phơi thây đầu đường. Vu tộc tàn khốc, đáng sợ hơn nhân loại các ngươi.
Dương Diệp nói:
- Vậy tiền bối tính làm gì?