Chương 3809: Liêu với bọn hắn! (2)
Chương 3809: Liêu với bọn hắn! (2)Chương 3809: Liêu với bọn hắn! (2)
Bành!
Toàn bộ tường thành run lên kịch liệt!
Dương Diệp lân nữa vọt về phía Dực Long...
Lúc này Dực Long không có chủ động công kích Dương Diệp, mà muốn bay về phía chân trời, bởi vì trời càng ngày càng sáng rồi!
Nhưng Dương Diệp lại như giòi trong xương, mỗi khi Dực Long muốn bay đi, Dương Diệp sẽ xông lên cứng rắn kéo và...
Bành bành bành!
Trên tường thành, từng tiếng rên không ngừng vang lên. Ở trên tường thành, có lúc là Dương Diệp bay ra ngoài, nhưng có lúc là Dực Long bay ra ngoài.
Nhưng lúc này, Dực Long kia đã hoàn toàn ở hạ phong, bởi vì nó vô tâm ham chiến, chỉ muốn chạy. Nhưng Dương Diệp càng đánh càng hưng phấn, kéo nó đánh không thal- Được rồi!
Ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. Thoáng qua, A Man xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp. Nhưng lúc này, quả đấm của Dương Diệp vừa vặn oanh ra. Bởi vì A Man xuất hiện quá mức đột ngột, tăng thêm Dương Diệp hiện tại ở vào một loại trạng thái hưng phấn cực độ, bởi vậy một quyền này của hắn căn bản không có cách thu hồi, cũng không nghĩ tới thu hồi.
Đối mặt một quyền này, A Man mặt không biểu tình, sau đó tay phải thò ra, trực tiếp nắm quả đấm của Dương Diệp!
Bị một quyên của Dương Diệp oanh lòng bàn tay, A Man tựa như một ngọn núi lớn, không nhúc nhích chút nào.
Lúc này, Dương Diệp thanh tỉnh rất nhiều, hắn nhìn Dực Long kia, lúc này Dực Long đã biến mất ở chân trời.
Dương Diệp thu hồi nắm đấm, sau đó nói:
- Vì cái gì?
A Man quay người nhìn về phía không trung.
- Không thể giết!
- Không hiểu!
Dương Diệp nói.
A Man chỉ chỉ chân trời, từ trên tường thành nhìn, mơ hồ có thể chứng kiến một ít sơn mạch, nhưng nhìn không rõ ràng lắm.
A Man nói:
- Tại đó, có rất nhiều Dực Long, nhưng ngươi có biết vì sao mỗi lần bọn hắn tới, đêu đến một chút như vậy không?
Dương Diệp lắc đầu. - Luyện!
A Man quay người nhìn về phía Dương Diệp.
- Chúng ta lấy chúng nó rèn luyện, chúng cũng như vậy!
- Chúng có thể giết chúng tal
Dương Diệp nói.
A Man khẽ gật đầu.
- Ta cũng không thoải mái điểm ấy, nhưng ngươi phải hiểu được, người ta mạnh hơn chúng ta, người nhiều hơn chúng ta, đây cũng là nguyên nhân tại sao người ta tới tìm chúng ta, mà không phải chúng ta đi tìm người ta.
Nói đến đây, nàng đi tới trước mặt Dương Diệp, sau dó lại nói:
- Ngươi có thể dùng một đánh mười mấy Dực Long sao?
Dương Diệp lắc đầu.
A Man nói:
- Ta cũng không thể, nơi đây, cũng không ai có thể. Cho nên chúng ta phải khiêm tốn một chút!
Nói xong, A Man cong ngón búng ra, hai viên Tiên Tinh Thạch rơi vào trước mặt Dương Diệp, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn Tiên Tinh Thạch trước mặt, Dương Diệp ngây cả người, lúc này Tần Xuyên cùng Vu Tịnh đi tới trước mặt Dương Diệp, Tân Xuyên nói khẽ:
- Thu đi
Dương Diệp chỉ chỉ Tiên Tinh Thạch trước mặt.
- Cái đồ chơi này, có phải rất trân quý hay không?
- Trân quý?
Vu Tịnh cười hắc hắc nói:
- Cái đồ chơi này, ở bên ngoài, ta nhìn cũng không nhìn một cái. Nhưng ở chỗ này, thứ này so với mạng còn trân quý.
- Vì sao?
Dương Diệp hỏi.
Tần Xuyên nói:
- Địa phương khác, ta không biết. Nhưng ở địa phương này, muốn đạt được Tiên Tinh Thạch, chỉ có hai cách, một là sát nhân đoạt bảo, hai là đi Đông Lân Sơn cách nơi này mấy trăm ngàn dặm, chỗ đó có một linh mạch còn sót lại. Nhưng chỗ kia chúng ta căn bản không thể đi!
- Vì cái gì?
Dương Diệp khó hiểu.
- Bởi vì nơi đó quá nguy hiểm! Tần Xuyên giải thích nói:
- Cho dù là lão đại đi, cũng rất nguy hiểm.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía A Man.
- Có một lần, khi lão đại trở về, toàn thân đều là tổn thương, đó là lần thứ nhất chúng ta nhìn thấy nàng bị thương.
Vừa nói, hắn nhìn vê phía Dương Diệp.
- Những Tiên Tinh Thạch này, đều là lão đại phục vụ quên mình đi đổi lấy!
Một bên, Vu Tịnh thấp giọng nói:
- Nếu như không phải lão đại, những cái gọi là thiên tài như chúng ta, kỳ thật đã sớm chết rồi.
Dương Diệp quay đầu nhìn thoáng qua A Man, sau đó lại nhìn Tiên Tinh Thạch trong tay mình, giờ phút này, tâm tình hơi có chút phức tạp.
Tiên Tinh Thạch, hắn kỳ thật cũng thiếu Tiên Tinh Thạch.
Bởi vì mỗi lân hắn chiến đấu, mỗi lần tu luyện, mỗi lần chữa thương, đều cần rất nhiều Tiên Tinh Thạch. Tuy Tiểu Bạch có thể chế tạo, nhưng cũng cần phải có linh khí làm trụ cột, hơn nữa còn là linh khí cực kỳ tốt.
Hiện tại, Tiên Tinh Thạch của hắn chỉ có không sai biệt lắm chừng một trăm khối.
Nơi này không phải bên ngoài, nếu như sử dụng hết, muốn cho Tiểu Bạch tạo cũng tạo không ra.
Ngay lúc này, ở trước mặt A Man đột nhiên xuất hiện một nam tử, nam tử này đúng là Đao Cuông!
Ở sau lưng Cuồng Đao có một chưởng ấn sâu đậm.
- Hắn xuất thủ?
Lông mày A Man nhướng lên hỏi.
Đao Cuồng nhẹ gật đầu.
- Để cho chúng ta giao người!
A Man đột nhiên đứng lên.
- Bảo các huynh đệ chuẩn bị, liều với bọn hắn!