Chương 3814: Tự tin! (1)
Chương 3814: Tự tin! (1)Chương 3814: Tự tin! (1)
Kiếm không ngăn được Dực Longl
Trong tràng, Dương Diệp trâm mặc.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Ngăn trởi
Đời này của hắn, mặc dù phiền toái không ngừng, nhưng chân chính ngăn trở, thật rất ít. Phiên toái cùng ngăn trở là không phải một.
Lúc này A Man đột nhiên nói:
- Ngươi có thể ở cái tuổi này đạt tới Minh cảnh, hơn nữa có chiến lực mạnh như thế, nghĩ đến ngươi đã từng nếm qua rất nhiều khổ. Nhưng...
Nói đến đây, nàng chỉ chỉ một số người trong sân. - Ngươi có biết, nơi đây, đều là siêu cấp thiên tài tới từ các tộc. Ta cũng không phải muốn dạy ngươi, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, tới đây, ngươi tốt nhất phải có tâm lý chuẩn bị, chuẩn bị thống khổ, và chuẩn bị chết.
Dương Diệp trâm mặc một lát, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía tường thành.
- Để cho ta đến đi! A Man nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cổ Lực.
- Có thể ra rồi!
Nghe được lời của A Man, hai đấm của Cổ Lực mãnh liệt oanh ra, hai Dực Long bị hắn đấm liên tục lùi lại.
Tạm thời tránh mũi nhọn!
Quyền uy của Cổ Lực kia, làm cho hai Dực Long không thể không tạm thời tránh mũi nhọn!
Cổ Lực lui ra tới bên cạnh A Man, hắn nhìn Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó lui qua một bên.
Thân hình Dương Diệp run lên, đi thẳng tới trên thành tường.
Lúc này, hai Dực Long lao xuống.
Phía dưới, A Man cùng một số người nhìn xem.
Trên tường thành, Dương Diệp cùng hai Dực Long lần nữa kịch chiến. Bất quá dưới tình huống không dùng kiếm, hắn bị hai Dực Long áp chế.
Cũng may, hắn có Hồng Mông Tử Khí chữa trị thân thể, điều này làm cho hắn có thể miễn cưỡng đối kháng.
Mà lúc này, phía dưới A Man đột nhiên quát:
- Không cho phép trị liệu thân thểt Trên tường thành, sắc mặt Dương Diệp lập tức khổ xuống. Hắn không hỏi vì cái gì, mà là đè ép Hồng Mông Tử Khí trong cơ thể.
Dưới tường thành.
- Rất nguy hiểm!
Bên cạnh A Man, Cổ Lực đột nhiên nói.
A Man nhìn Dương Diệp.
- Ngươi không có cảm giác được sao? Hắn rất tự tin!
Cổ Lực nhìn về phía A Man, khó hiểu.
A Man nói:
- Trên người gia hỏa này, mang theo một cỗ tự tin thiên nhiên. Tự tin, là một chuyện tốt. Nhưng hắn cũng không biết, tự tin, rất có thể sẽ hại chết hắn. Giống như ta lúc trước, lúc đi vào, cảm giác mình có năng lực đối mặt bất cứ uy hiếp gì. Nhưng sự thật nói cho ta biết, ta không có năng lực như thế. Mà khi ta hiểu đạo lý này, thiếu chút nữa bỏ ra mạng sống!
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp trên tường thành khổ chiến.
- Còn nữa, người này là một hạt giống tốt, nếu như gặp nhau ở chỗ này, có thể giúp, tự nhiên phải giúp đỡ một chút.
- Lão đại, ngươi đi vào Hắc Ngục Sơn Mạch rồi đúng không? Cổ Lực đột nhiên hỏi.
Nghe được lời của Cổ Lực, rất nhiều người lỗ tai lập tức dựng lên.
Hắc Ngục Sơn Mạch!
Chỗ này, bọn hắn phần lớn đều chỉ nghe qua, mà không có chính thức đi vào. Chỗ này, với bọn hắn mà nói, chính là một cấm ky.
A Man nhìn lướt qua mọi người, sau đó nhìn vê phía Linh của Linh Tộc.
- Linh, ngươi cũng đi vào, nói với bọn hắn đi?
Linh trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Nguy hiểm!
- Nguy hiểm bao nhiêu?
Tần Xuyên đột nhiên hỏi.
Linh lắc đầu, không có nói chuyện.
Mọi người lại nhìn vê phía A Man.
A Man ngẩng đầu nhìn thoáng qua chân trời, bên kia chính là Hắc Ngục Sơn Mạch. Qua hồi lâu, nàng nói:
- Nơi đó nguy hiểm chia rất nhiều loại, đầu tiên là yêu vật năm đó còn sống sót, tiếp theo là độc chướng, lại tới là một ít Thực Nhân tộc. Càng sâu, nguy hiểm càng nhiều, ta tiến vào không đến ngàn dặm, gặp được một yêu vật hình thù kỳ lạ, ta liền không có biện pháp tiếp tục đi tới.
Nói đến đây, nàng dừng một chút, sau đó lại nói:
- Các ngươi đều cố gắng một chút đi, chúng ta cũng không thể cả đời co đầu rút cổ ở địa phương quỷ quái này!
Mọi người nhao nhao gật đầu, với bọn hắn mà nói, Hắc Ngục Sơn Mạch thần bí, nguy hiểm, nhưng cũng tò mò.
Trên tường thành, Dương Diệp vẫn khổ chiến.
Giờ phút này, hắn đã bị hai Dực Long làm cho mình đầy thương tích, chân chính mình đầy thương tích. Bởi vì lúc này đây, không có Hồng Mông Tử Khí chữa trị, không có tử khí chữa trị, nhục thể của hắn giống như người bình thường.
Bất quá trên người hai Dực Long cũng khắp nơi là tổn thương.
Thảm!
Bất kể là Dương Diệp hay hai Dực Long, đều cực kỳ thảm!
Tuy rất thảm, nhưng giờ phút này Dương Diệp vẫn không dùng kiếm, cũng không dùng Hồng Mông Tử Khí!
Người khác có thể làm được, Dương Diệp hắn cũng có thể làm được! Cứ như vậy, thời gian từng chút từng chút trôi qua, rất nhanh, chân trời xuất hiện ngân bạch sắc.
Khi ngân bạch sắc xuất hiện, hai Dực Long cùng Dương Diệp kịch chiến biến mất ở chân trời.
Hai Dực Long vừa mới đi, Dương Diệp trực tiếp tê liệt ngã xuống ở trên tường thành.
Sức cùng lực tận!
Chân chính sức cùng lực tận, loại cảm giác này, hắn đã rất lâu không có trải qual
Lúc này, A Man xuất hiện ở bên cạnh Dương Diệp, nàng nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó nói: