Chương 3908: Lão tử không thích hợp làm người tốt! (1)
Chương 3908: Lão tử không thích hợp làm người tốt! (1)Chương 3908: Lão tử không thích hợp làm người tốt! (1)
Sau một ngày, lối vào Thiên Tộc.
Nhìn cổng trời phía xa, khóe miệng Dương Diệp hơi cuộn lên.
- Tử Nhi, chờ tal
Nói xong, Dương Diệp muốn tiến vào bên trong, đúng lúc này, hắn như cảm giác được cái gì, đột nhiên quay đầu, cách đó không xa, một trung niên chậm rãi đi vê phía hắn.
Trung niên mặc tế bào, ở trong tay là một thanh trường thương màu đen.
Cường giả Thành Đạo cảnh đỉnh phong!
Trung niên nhìn thoáng qua Thiên môn xa xa, sau đó nhìn về phía Dương Diệp.
- Tới Thiên Tộc làm gì?Dương Diệp có chút trâm ngâm, sau đó nói:
- Có việc?
Trung niên cười nhẹ.
- Mượn đầu ngươi dùng một lát, không ngại chứ?
Dương Diệp chỉ chỉ đầu của mình.
- Tự mình tới cầm? Dáng tươi cười của trung niên dân dần trở nên lạnh.
- Vật ta tới!
Nói xong, trường thương trong tay hắn đột nhiên bắn nhanh ra.
Nhưng lúc này, kiếm của Dương Diệp đột nhiên đâm ra.
Mũi kiếm đối với mũi thương.
Trong nháy mắt, thời gian như định dạng.
Ngay lúc này, tay hai người đồng thời xoay tròn.
Bành!
Hai người riêng phần mình lui về phía sau trọn vẹn ngàn trượng, vừa dừng lại, không gian phía sau hai người bể thành vô số mảnh!
Trung niên nhìn tay của mình, giờ phút này cánh tay của hắn đã xuất hiện rất nhiều vết máu, đó là mới vừa rồi bị kiếm khí gây thương tích.
Trong mắt trung niên hơn nhiều vẻ ngưng trọng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp.
- Ngươi mạnh hơn ta tưởng tượng rất nhiều, khó trách Nhân Quân ra một cái giá lớn truy nã ngươi, rất đáng giá!
Dương Diệp cũng không nói gì, hai mắt hắn chậm rãi đóng lại, tay phải đưa ra, một thanh kiếm xoay tròn tốc độ cao.
Trong chốc lát, một cỗ khí tức vô hình trực chỉ trung niên! Áp báchI
Giờ khắc này, trung niên cảm nhận được một cảm giác áp bách mãnh liệt. Không dám khinh thường, huyền khí trong cơ thể hắn bắt đầu chuyển động, rất nhanh, ở trên đỉnh đầu trung niên, mây đen rậm rạp, trong đó tia chớp thỉnh thoảng xẹt qua.
Trung niên giơ cao trường thương, chỉ chốc lát, trong mây đen, một tia chớp bắn nhanh ra, trực tiếp rơi vào trường thương trong tay trung niên.
Hai mắt trung niên chậm rãi đóng lại, trường thương trong tay lấp lóe lôi điện. Một hơi sau, trung niên đột nhiên mở hai mắt ra, sau đó nắm trường thương mãnh liệt ném về phía Dương Diệp.
- Lôi long kíchI
Nói xong, một thanh trường thương xen lẫn sấm sét bắn mạnh về phía Dương Diệp, những nơi đi qua, sấm sét vang dội, không gian bị đánh rách tả tơi thành hắc động, làm cho người ta vô cùng sợ hãi!
Xa xa, kiếm trong tay Dương Diệp đột nhiên biến mất.
Thời điểm kiếm của Dương Diệp biến mất, trường thương lôi điện của trung niên đột nhiên ngừng ở trong không trung, bởi vì ở trên mủi thương, bị một thanh kiếm chống đỡ. Yên lặng một cái chớp mắt, đột nhiên thanh kiếm kia xoay tròn. ÔNGI
Theo một tiếng kiếm minh vang lên, cây trường thương kia tách ra, chỉ nháy mắt, một đạo kiếm quang lóe lên.
Xa xa, trong lòng trung niên kia hoảng hốt, thân hình cưỡng ép lóe lên, nhưng một tay của hắn không có đi theo thân thể hắn ly khai.
Ngoài trăm trượng, trung niên ngừng lại, giờ phút này, vai phải tung tóe máu tươi!
Mà trung niên vừa dừng lại một chớp mắt, nơi xa, trong lòng bàn tay của Dương Diệp, kiếm lại bắt đầu xoay tròn. Nhìn thấy một màn này, sắc mặt trung niên như tro tàn. Sau một khắc, một thanh kiếm xuất hiện ở sau đầu trung niên.
Trung niên gắt gao nhìn Dương Diệp.
- Ta là bại bởi kiếm của ngươi, mà không phải ngươi!
Nói xong.
Xùy-I
Một vết máu tươi từ mi tâm trung niên bắn ra, chỉ nháy mắt, đầu trung niên nổ tung.
Dương Diệp xuất hiện ở sau lưng trung niên, vẫy tay, Kiếm Thủ về tới trong tay hắn. Nhìn kiếm trước mắt, Dương Diệp khẽ cười nói: - Nếu người không mạnh, kiếm mạnh mẽ thì có lợi ích gì?
Nói xong, Dương Diệp nhìn về phía cổng trời, muốn tiến vào bên trong, đúng lúc này, ở phía chân trời xa xôi, không gian đột nhiên rung động, rất nhanh, mấy đạo nhân ảnh từ trong đó vọt ra.
Xuất hiện là một trung niên hình thể cao lớn, một lão giả, còn có một nữ tử mặc váy dài.
Ba người này, trong đó hai người Dương Diệp nhận thức. Chính là lúc trước đuổi giết hắn, Yêu tộc Cuồng Sư, nữ tử Ma Tộc. Còn lão giả, lúc trước cũng đuổi giết hắn, bất quá hắn không nhận ra đối phương.
- Dương Diệp, đã lâu không gặp!
Cuồng Sư lạnh nhạt nói.
Dương Diệp nhìn lướt qua ba người.
- Thế nào, Yêu tộc, Ma Tộc, còn có này là tộc gì, các ngươi còn muốn giết ta đoạt kiếm?
- Không được sao?
Cuồng Sư nói.
Dương Diệp khẽ nở nụ cười, cười chỉ chốc lát, hắn nhìn vê phía Cuồng Sư.
- Ngươi có phải ngu xuẩn hay không? Nghe vậy, thân sắc của Cuồng Sư âm trầm xuống, đang muốn nói, nhưng Dương Diệp nói trước:
- Không làm rõ tình hình, đã dám tới tìm ta, ta vì sự thông minh của các ngươi mà cảm thấy xấu hổi
Nói xong, kiếm trong tay Dương Diệp biến mất, một đạo kiếm quang lóe lên. Xa xa, thân thể Cuồng Sư cương cứng.
Một bên, lão giả cùng nữ tử kia quay đầu nhìn vê phía Cuồng Sư, chỉ thấy thân thể Cuồng Sư cứng ngắc, hai mắt trợn lên, ở sau ót lơ lửng một thanh kiếm.
- Ngươi...
Cuồng Sư gắt gao nhìn Dương Diệp.
- Làm sao có thể...
Xùy-l
Cổ Cuồng Sư nứt ra một vết nứt, chỉ nháy mắt, đầu từ trên cổ rớt xuống.
Máu tươi như trụi
Một bên, lão giả cùng nữ tử kia ngây ra như phỗng.
Rất nhanh, nàng kia phục hồi tinh thần lại, quay người nhìn về phía Dương Diệp.