Chương 3974: Chờ hôm nào lão tử tới thu đầu! (1)
Chương 3974: Chờ hôm nào lão tử tới thu đầu! (1)Chương 3974: Chờ hôm nào lão tử tới thu đầu! (1)
Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó lấy ra một chiếc vòng tay đưa cho Tô Thanh Thi: Nàng giữ lại!
Bên trong vòng tay này là con Xích Ngưu kia. Thực lực của Xích Ngưu này tuyệt đối có thể so sánh với một vị yêu vương. Đây là một nguyên nhân khiến hắn có sức lực đối mặt với hai vị Yêu Vương kia.
Tô Thanh Thi nhận vòng tay này, sau đó nói:
- Một mình đi Binh gia phải cẩn thận!
Dương Diệp cười nói:
- Yên tâm, cho dù là vì các nàng, ta cũng sẽ cẩn thận.
Tô Thanh Thi nhẹ nhàng ôm Dương Diệp, nàng vẫn còn có chút lo lắng. Dương Diệp lận lượt chia tay với đám người Tô Thanh Thị, cuối cùng đám người Tô Thanh Thi cùng Dương Liêm Sương và yêu thú Linh Viên Sơn cũng biến mất ở trong tâm mắt củal hắn.
Sau khi tất cả mọi người đi rồi, Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó lắc đầu cười.
Luyến tiếc!
Bây giờ hắn rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao kiếm ccủa mình không bằng Tiêu Dao Tử. Tiêu Dao Tử có thể bỏ tất cả nhưng Dương Diệp hắn lại luyến tiếc rất nhiều thứ.
Cái gì cũng có thể bỏ, không có bất kỳ lok lắng gì, trong kiếm thuần túy nhất, tất nhiên cũng lại cường đại nhất!
Trong cuộc đời của Dương Diệp lại không đơn thuần chỉ có kiếm, còn có người thân, bằng hữu, huynh đệ. Đây đều là những điều hắn không bỏ được.
Qua rất lâu, Dương Diệp thu hồi mạch suy nghĩ và lắc đầu cười:
- Một đời người, nếu như sống sót chỉ vì kiếm, vậy vô nghĩa tới mức nào? Vô tình? Hữu tình? Cả đời này, Dương Diệp ta lựa chọn hữu tình!
Dứt lời, thân hình của Dương Diệp run lên, trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.
Nhưng hắn vừa lướt về phía chân trời đã bị một nam tử trung niên ngăn lại.
Nam tử trung niên liếc mắt nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Ngươi chính là Dương Diệp!
Dương Diệp khẽ gật đầu, xem như là thừa nhận.
Nam tử trung niên cười lạnh:
- Ngươi thật là lớn mật, lại còn dám đến Nhân tộc ta, cũng tốt, ta bắt ngươi, vừa vặn đi tìm Nhân Quân mời...
Oongl
Theo một tiếng kiếm ngân vang lên, một cánh tay của nam tử trung tuổi kia trực tiếp bay ra ngoài.
Thoáng cái, một đường kiếm quang đã biến mất ở phía chân trời kia, cùng lúc đó, một giọng nói từ phía chân trời kia chậm rãi truyên đến:
- Trở lại nói cho Nhân Quân biết, cứ rửa sẵn cổ đi, chờ hôm nào lão tử tới thu đầu!
Gương mặt của nam tử trung niên cực kỳ khó coi.
Một kiếm!
Dương Diệp chỉ dùng một kiếm lại chém đứt một cánh tay của hắn, mà bản thân hắn thậm chí còn không kịp phản ứng gì!
Thực lực chênh lệch của giữa hai người đã khác biệt một trời một vực!
Nam tử trung niên lắc đầu, sau đó xoay người lập tức biến mất...
Trong đám mây mịt mờ, Dương Diệp ngự kiếm đi nhanh.
Binh gial
Dựa theo địa đồ do nam tử trung tuổi Binh gia kia cho hắn, Dương Diệp lướt nhanh như con thoi ở trong tâng mây kia. Kiếm qua, tầng mây đều bị cắt ra, từ mặt đất nhìn vê phía chân trời, bầu trời giống như bị người xé ra một vết thương.
Binh gia cũng thuộc về đại thiên vũ trụ, nhưng lại không giống đại thiên vũ trụ, bởi vì Binh gia tự hình thành một tiểu vũ trụ.
Không chỉ có Binh gia, hễ là thế lực có thực lực đều sẽ vĩnh viễn là một vũ trụ độc lập, chỉ có điều cái vũ trụ này vẫn ở trong vũ trụ lớn siêu cấp là đại thiên vũ trụ này.
Ngự kiếm đi nhanh khoảng ba ngày thì Dương Diệp ngừng lại.
Lúc này, Dương Diệp đã ở trong một tinh không, liếc mắt nhìn qua thấy ngôi sao trải rộng.
Vũ trụ mênh mông!
Trước mặt Dương Diệp là một vòng xoáy màu đen cực lớn, ở trước vòng xoáy màu đen này là một thanh trường kiếm khổng lồ.
Trường kiếm ở trước vòng xoáy màu đen như đang bảo vệ cái gì đó.
Dương Diệp đi vào xem, ở trên thanh trường kiếm này có khắc một hàng chữ: Không phải người của Binh gia ta lại cứ xông vào, sống chết tự chịu trách nhiệm!
Sống chết tự chịu trách nhiệm!
Dương Diệp lắc đầu: - Thật sự bá đạo!
Dứt lời, chân phải của hắn nhẹ nhàng giãm một cái, cả người trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang bước vào trong vòng Xoáy màu đen này.
Sau vòng xoáy màu đen là một thế giới mới.
Dương Diệp có chút mờ mịt nhìn lướt qua xung quanh, thế giới này không có gì khác với thế giới bên ngoài, cũng là bầu trời xanh thẳm, cũng là mây trắng.
Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, đúng lúc này, một lão già đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp. Lão già với gương mặt già nua, hai mắt giống như đôi mắt ưng vậy, nhỏ và sắc bén, lại kèm theo một chút u ám, khiến người ta cảm giác hắn chính là kẻ tiểu nhân, hung ác!
- Tiểu sư thúc bảo ta tới đón ngươi!
Lão già nói.
- Tiểu sư thúc?
Dương Diệp nhíu mày.
Lão già khẽ nói:
- Chính là người cho ngươi binh phù kia, hắn bảo lão nô ở đây đón ngươi, đi theo tai Nói xong, lão già xoay người rời đi.
Dương Diệp liếc nhìn lão già, sau đó đi theo.
Trên đường, lão già nói:
- Nơi đây tên là Binh giới, Binh giới liên kết cùng đại thiên vũ trụ, nhưng lại cắt đứt, nếu như người ngoài không được Binh gia ta cho phép, căn bản không thể bước vào nơi đây. Trong Binh Gia tổng cộng có sáu mạch, sáu mạch lần nữa trấn giữ đông tây nam bắc và giữa Binh giới.
- Còn có một mạch nữa?
Dương Diệp nói. Đông tây nam bắc giữa mới là năm mạch.
Lão già nhìn lên đỉnh đầu:
- Phía trên!