Chương 396: Rời khỏi công hội Phù Văn Sư! (1)
Chương 396: Rời khỏi công hội Phù Văn Sư! (1)Chương 396: Rời khỏi công hội Phù Văn Sư! (1)
Nghe được Lâm Sơn nói vậy, tất cả mọi người ở đó đều nhìn về phía Dương Diệp, bọn họ cũng rất tò mò vê huyền thú thân bí có thể uy hiệp huyễn thú của Thập Vạn Đại Sơn!
Vào lúc Dương Diệp chuẩn bị nói chuyện, lão nhân tóc trắng ngồi ở chủ vị cũng chính là sư bá của Dương Diệp đột nhiên nói:
- Tiểu tử, nếu như có thể hãy để cho chúng ta trông thấy nó. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không gây bát lợi cho nói
Dương Diệp cười gượng, nói:
- Các vị tiền bồi, không phải ta không tin các vị tiền bồi, chẳng qua lúc này nó thật sự không tiện đi ra. Còn nữa, ta với nó là bằng hữu quan hệ mà không phải là quan hệ chủ tớ.
- Bằng hữu quan hệ?
Lão nhân tóc trắng có phân sững sờ, sau đó nói:
- Tiểu tử, ngươi nói ngươi trở thành bằng hữu cùng một con huyền thú Vương cấp sao?
Dương Diệp khẽ gật đầu!
Lão nhân tóc trắng cùng với mọi người nhất thời cảm tháy kỳ lạ liếc mắt nhìn Dương Diệp, mọi người đều biết, ở Nam Vực, cho dù quan hệ giữa nhân loại cùng huyền thú không phải như nước với lửa, nhưng tuyệt không thể nói là tốt. Chỉ cân nhân loại không tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, huyền thú không ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, vậy hai tộc sẽ bình an vô sự. Nhưng nếu như nhân loại tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, hoặc huyền thú tiến vào thế giới nhân loại, vậy tuyệt đối sẽ bị đối phương vô tình giết chết.
Nhân loại mơ ước nội đan của huyền thú, huyền thú nhìn nhân loại như nhìn kẻ thù, đây cũng là điều mọi người đều biết!
Mà bây giờ một nhân loại cùng một con huyên thú Vương cáp trở thành bằng hữu, ở trong lịch sử toàn bộ Nam Vực cũng chưa từng xuất hiện qua điều này!
Một lát sau, lão đầu tóc bạc cười gượng tắc đầu, nói:
- Tiểu tử, quan hệ giữa ngươi cùng huyền thú thần bí này ngược lại rất tốt, nó lại có thể có thể vì ngươi mà đối địch với đồng loại của nói
Dương Diệp tán thành, khẽ gật đầu, nói:
- Quan hệ giữa ta và nó quả thật rát tốt, chúng ta là bằng hữu sống chết có nhaul
Thật ra đối với vật nhỏ, hắn đã không phải chỉ coi nó là bằng hữu, bây giờ, vật nhỏ ở trong tòng hắn đã được xem như là người thân, lại giống như Tiểu Dao cùng mẫu thân vậy, thật sự là người thân! Nghe được Dương Diệp nói vậy, lão nhân tóc trắng cùng Lâm Sơn liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Lâm Sơn lắc đầu, quay đầu fại nhìn về phía Dương Diệp nói:
- Tiểu tử, mục đích của chúng ta vốn là chuẩn bị để cho ngươi rời khỏi con huyền thú thần bí này, nhưng hiện tại xem ra hình như không có khả năng. Chẳng qua sư phụ vẫn phải khuyên ngươi một câu, néu như có thẻ hãy để cho nó rời đi. Phải biết rằng, nếu như thú hoàng Đề quốc Huyền Thú kia thật sự muốn đối phó với ngươi, cho dù là công hội Phù Văn Sư cũng không bảo vệ được ngươi đâu!
Đám người bên cạnh cũng tán thành và khẽ gật đầu, phải biết rằng, loại cường giả cắp bậc như thú hoàng, nếu như hắn thật sự muốn đối phó với Dương Diệp, trừ khi Túy đạo nhân mỗi giây mỗi phút đứng ở bên cạnh Dương Diệp bảo vệ, nếu không, Dương Diệp tuyệt đối là mười chết không còn khả năng sống, đương nhiên, mọi người ở đây phần nhiều chính là lo lắng vị thú hoàng kia giận chó đánh mèo xuống công hội Phù Văn Sư!
Cho dù công hội Phù Văn Sư cũng không e ngại thú hoàng, nhưng thật sự không cần thiết ở có thêm kẻ địch cường đại như vậy! Nói trắng ra một chút chính tà, thật sự không cần thiết vì Dương Diệp đắc tội con vật khổng lồ Đề quốc Huyền Thú này!
Không thể nói những người này vô tình, thế lực dù sao cũng liên quan đến lợi ích của mọi người, không có bát kỳ lợi ích nào cả, bọn họ dựa vào cái gì phải vì Dương Diệp mà trở mặt cùng con vật khổng tô Đé quốc Huyền Thú này? Tiềm lực Dương Diệp đúng là thật sự không tệ, nhưng nói cho cùng, này đối với bọn họ không có bắt kỳ tính thực chát nào lợi ích!
Công hội Phù Văn Sư rất đoàn kết, nhưng cũng phải tùy người tùy việc!
Dương Diệp liếc mắt nhìn mọi người, hắn đương nhiên hiểu rõ tâm tư của những tên cáo già này, hắn không trách bọn họ, thật ra cho tới nay, công hội Phù Văn Sư đã giúp hắn rất nhiêu chuyện. Mà bây giờ, Phù Văn Sư không muốn vì hắn đắc tội Đé quốc Huyền Thú, hắn cũng hiểu được. Dù sao ở trong này, ngoại trừ sư phụ Lâm Sơn ra, những người khác đều không có quan hệ gì với hắn, người ta dựa vào cái gì phải vì hắn để đi đối đầu cùng Đề quốc Huyền Thú?
Thế giới này chính là hiện thực như vậy, Dương Diệp đã sớm hiểu được đạo lý này.
Dương Diệp nghĩ đến đây, cổ tay tại thoáng động, một cái huy hiệu công hội Phù Văn Sư đã xuất hiện ở trong tay hắn, hắn đặt huy hiệu ở trên chiếc bàn bên cạnh, nói:
- Các vị tiên bối không cần quan tâm tới chuyện của ta nữa, ta hiểu các vị tiền bối đang khó xử, cũng không muôn làm cho các vị tiên bôi khó xử thêm. Từ giờ trở đi, ta không còn là người của công hội Phù Văn Sư, Dương Diệp ta sau đó làm gì, đêu hoàn toàn không có chút quan hệ gì với công hội Phù Văn Sư!
Dương Diệp nói xong lại hành lễ đệ tử với Lâm Sơn, sau đó xoay người rời đi.
Từ Dương Diệp ấy ra huy hiệu Phù Văn Sư, nói hết lời rồi rời đi, không có người nào nói giữ hắn tại, môi Lâm Sơn khẽ giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.