Chương 4016: Văn minh tiên sử! (1)
Chương 4016: Văn minh tiên sử! (1)Chương 4016: Văn minh tiên sử! (1)
Nét mặt Lý Thủy Thủy cứng đờ, sau đó nói:
- Ngươi không sợ nàng trả thù ngươi sao? Dương Diệp cười nói:
- Vì sao ngươi không dám trả thù ta?
Biểu tình Lý Thủy Thủy cứng đờ, vì sao nàng không dám trả thù Dương Diệp? Rất đơn giản, bởi vì nàng đánh không nổi Dương Diệp.
Đây chỉ là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân nữa chính là mọi người cũng không phải tử thù gì, nếu có thể chuyện lớn hóa nhỏ, vì sao không biến nhỏ?
Lúc này, Dương Diệp cong tay bắn ra, trong tinh không phía xa có một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trong tay hắn. Nhẫn chứa vật này là của Cao Du.
Dương Diệp không nhìn mà thu hồi nhẫn chứa đồ rồi xoay người muốn đi, mà lúc này, Lý Thủy Thủy đột nhiên nói:- Chúng ta muốn đi tìm kiếm bí mật, ngươi có đi không?
- Không đi!
Dương Diệp nói xong, xoay người rời đi.
- Có nguyên thạch! Lý Thủy Thủy đột nhiên kêu.
Phía xla, Dương Diệp ngừng lại.
Nguyên thạch!
Dương Diệp dừng bước, xoay người nhìn về phía Lý Thủy Thủy.
Mục đích cuối cùng để hắn tới Vũ Đế Học Viện chính là này nguyên thạch. Bên ctrong nguyên thạch có giấu võ học văn minh tiên sử, tuy hắn có kiếm đạo phải đi, sẽ không đi con đường của người khác, nhưng học tập cùng tham khảo là không thể thiếu.
Có lẽ thế gian có thiênk tài tự học thành tài, nhưng Dương Diệp hắn không phải.
Không ngừng học tập điểm tốt của người khác, sau đó lấy ra hoàn thiện mình.
Nhìn thấy Dương Diệp dừng bước lại, Lý Thủy Thủy hơi cong khóe miệng giống như một con hồ ly nhỏ. Nàng bước nhanh tới trước mặt Dương Diệp:
- Ta đã biết ngươi chắc chắn sẽ không cam tâm làm một nhân viên quản lý mà.
Dương Diệp nói:
- Nói thử xem.
Lý Thủy Thủy tất nhiên biết ý của Dương Diệp, lập tức cười nói: - Muốn lấy được nguyên thạch thì có hai cách, cách thứ nhất là thu được thông qua trường học, trong ở trường học có nguyên thạch, nhưng cần dùng điểm học phần mới có thể đổi lấy. Mà số điểm học phần này đủ khiến cho chúng ta tuyệt vọng, bởi vì một khối nguyên thạch cần tới mười vạn điểm học phần. Tính sơ qua, chắc hẳn tất cả học sinh trong học viện chúng ta cộng lại, cũng không thể có mười vạn điểm học phần.
Dương Diệp nhìn Lý Thủy Thủy và yên lặng chờ.
Lý Thủy Thủy lại nói:
- Còn có một cách khác, đó chính là chúng ta tự mình đi tìm nguyên thạch.
- Tìm chỗ nào?
Dương Diệp hỏi.
Lý Thủy Thủy cười nói:
- Ở chỗ di chỉ tiền sử, chỗ này đã từng là nơi chủng tộc văn minh tiên sử ở, có khả năng thu được nguyên thạch nhất. Nhưng ở đây rất nguy hiểm, đặc biệt nguy hiểm, cho dù là Thánh Nhân chết ở đấy, cũng không phải là chuyện gì hiếm thấy!
Dương Diệp im lặng suy nghĩ.
Lúc này, Lý Thủy Thủy lại nói:
- Thế nào? Ngươi có đi thử không! Dương Diệp nói:
- Ta rời đi thì thư viện phải làm thế nào?
Lý Thủy Thủy cười nói:
- Chuyện này còn không phải đơn giản sao? Ta sẽ giúp ngươi tìm một người trông là được.
Dương Diệp không do dự nữa, lập tức khẽ gật đầu:
- Được. Bây giờ khởi hành sao?
Lý Thủy Thủy khẽ lắc đầu:
- Ta với Ốc U tỷ phải chuẩn bị một chút. A đúng rồi, giới thiệu với ngươi, đại mỹ nữ bên cạnh ta tên là Ốc U, lần này cũng đi cùng chúng ta.
Dương Diệp nhìn về phía nữ tử được gọi là Ốc U và khẽ gật đầu.
Ốc U liếc nhìn Dương Diệp, cũng khẽ gật đầu xem như đáp lại.
Lý Thủy Thủy cười nói:
- Ngày mai gặp.
Nói xong, nàng cùng Ốc U xoay người liền biến mất ở phía chân trời.
Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, sau đó xoay người lập tức biến mất. - Tới nhanh như vậy sao...
Ở đó, một tiếng thì thầm lặng lẽ vang lên...
Dương Diệp trở lại thư viện, nhìn thấy Thiên Tú ở trước bậc cửa thư viện. Ở bên cạnh Thiên Tú có một thanh kiếm lơ lửng.
Nhìn thấy Dương Diệp, Thiên Tú thoáng cái đã chạy tới, nàng ngước đầu nhìn Dương Diệp:
- Ngươi sắp rời khỏi nơi này sao?
Dương Diệp vô cùng kinh ngạc:
- Làm sao ngươi biết?
Thiên Tú không nói gì, chỉ nhìn Dương Diệp.
Dương Diệp khẽ xoa đầu Thiên Tú:
- Tạm thời rời đi một lát thôi.
- Ta thì sao?
Thiên Tú nhìn chăm chằm không hề chớp mắt vào Dương Diệp, bàn tay nhỏ bé đã lặng lẽ nắm lại, hiển nhiên có chút khẩn trương.
Dương Diệp cười nói:
- Đương nhiên là dẫn ngươi đi cùng rồi!
Nói xong, Dương Diệp đi tới trước bàn đá và ngồi xuống.
Bàn tay Thiên Tú thả lỏng ra, trên mặt nàng còn thiếu nữa lộ ra một nụ cười.