Chương 4021: Kẻ rác rưởi nào vậy! (2)
Chương 4021: Kẻ rác rưởi nào vậy! (2)Chương 4021: Kẻ rác rưởi nào vậy! (2)
Vẻ mặt của người thanh niên biến đổi, giơ thương liền đâm tới.
Âm!
Người thanh niên lập tức bị chấn động đến ngoài nghìn trượng, lần này, hắn vừa dừng lại đã thấy có một thanh kiếm nằm ngang trên cổ mình.
Người thanh niên nhìn chằm chằm Dương Diệp:
Ngươi...
- Biết Dương Diệp là ai chưa?
Dương Diệp nhìn người thanh niên, tùy ý nói.
Người thanh niên đột nhiên nở nụ cười:- Có chút bản lĩnh, nhưng ngươi dám giết ta sao? Ta...
Xuy!
Người thanh niên còn chưa nói xong, đầu liền trực tiếp bay ra ngoài.
Kiếm thu.
Dương Diệp nhìn cái đâu đầm đìa máu cách mình không xa và lắc đầu:
- Sự thật chứng minh, ta dám. Đáng tiếc, ngươi nghe không được.
Nói xong, hắn xoay người liên chém ra một kiếm.
Xuy!
Một đường kiếm quang phá không rời đi.
Kiếm quang kia đột nhiên ngừng lại ở cách đó hơn trăm trượng giống như bị trói chặt vậy.
Rất nhanh, một nam tử mặc áo choàng dài bằng gấm xuất hiện ở trước mặt ba người Dương Diệp.
Nam tử liếc nhìn kiếm quang trước mặt mình, sau đó nói:
- Kiếm tùy tâm tới, kiếm pháp tốt.
Nói xong, hắn nhìn vê phía Dương Diệp:
- Trong Vũ Đế Học Viện không nhiều người dùng kiếm, mạnh nhất cũng chỉ có một hai người, vừa vặn, ta có quen biết với hai người kia. Nhưng ngươi không phải là bất kỳ ai trong đói!
Dương Diệp lắc đầu, sau đó chỉ về phía xa:
- Ba người chúng ta muốn vào, ngươi không có ý kiến gì chứ?
- Nếu có thì sao?
Nam tử nhìn thẳng vào Dương Diệp.
- Vậy còn không đơn giản à? Dương Diệp khẽ cười, trong phút chốc hắn đã trực tiếp biến mất. Cùng lúc đó, giữa chân mày của nam tử kia xuất hiệm một điểm ánh sáng sắc bén.
Nam tử nheo mắt lại, bấm tay điểm một cái về phía trước, một điểm này trực tiếp điểm vào trên mũi kiếm của Dương Diệp, Dương Diệp mang theo kiếm ngừng lại. Nhưng trong phút chốc, tay phải của Dương Diệp chợt xoay tròn.
Âm!
Nam tử kia trực tiếp bị lực lượng của một kiếm này đẩy lui đủ trăm trượng, hắn vừa dừng lại thì đã có một đường kiếm quang bắn nhanh tới, tốc độ nhanh đến mức tận cùng, hắn căn bản không có cách nào né tránh, cũng không thể né tránh, một khi né tránh, hắn sẽ rơi vào bị động!
Thu lại mạch suy nghĩ, cơ thể hơi ngửa ra phía sau, chân phải chợt đá lên trên. Cú đá này trực tiếp đá vào trên thân kiếm của Dương Diệp, điều này khiến cho kiếm của Dương Diệp đang đâm thẳng biến thành đâm ngược.
Mà tay phải của Dương Diệp lại đột nhiên buông lỏng thanh kiếm, chân trái giãm mạnh xuống không gian. Mượn lực lượng của không gian truyên đến, chân phải của Dương Diệp chợt đá về phía trước, cú đá này thẳng đá vào giữa đũng quần của nam tử kia.
Không phải hắn nham hiểm, mà với tư thế của nam tử này bây giờ, hắn chỉ có thể đá trúng đũng quần của đối phương, chỗ này là trí mạng nhất.
Người thanh niên không ngờ được Dương Diệp phản ứng nhanh như vậy, hắn tất nhiên không dám để cho Dương Diệp đá trúng đũng quần của mình, lập tức chống một chân vào không gian, chân còn lại trực tiếp đá về phía Dương Diệp.
Âm!
Hai nàng nhìn chăm chú, chỉ thấy nam tử kia liên tục trượt về phía sau, chân phải của hắn đi qua nơi nào, không gian trực tiếp gây ra từng vết rạn. Có thể thấy được sức đá của Dương Diệp khủng khiếp thế nào!
Dương Diệp vẫn chưa dừng lại, hắn lại xuất hiện ở trước mặt nam tử kia. Lần này, hắn không dùng kiếm mà giơ chân đá về phía nam tử kia.
Âm!
Một bước này trực tiếp làm cho không gian xung quanh chấn động mạnh, vô cùng kinh người giống như động đất vậy.
Nam tử kia nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sự ngoan độc, hai tay hắn đột nhiên kết ra một thủ ấn kỳ lạ, thoáng cái, một đường ánh sáng màu vàng từ trong thủ ấn của hắn cuốn ra ngoài.
Âm! Dương Diệp trực tiếp bị ánh sáng màu vàng này đẩy ra ngoài.
Phía xa, Dương Diệp nhìn bàn tay của mình, lúc này lớp da phía ngoài bàn tay hắn đã bị đốt đen, giống như một khối than.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía nam tử kia, ở trên hai tay của nam tử kia có ngọn lửa màu vàng nhạt. Ánh sáng màu vàng vừa rồi cũng không phải là ánh sáng, mà là ngọn lửa hiện lên màu vàng đỏ.
Dương Diệp lắc lắc tay, lúc này tay hắn đã khôi phục lại bình thường. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt nam tử phía xa này trầm xuống:
- Ngươi làm sao làm được?
Dương Diệp không nói gì, thân hình lóe lên và đi thẳng tới không trung, trong phút chốc, hắn trực tiếp hóa thành một đường ánh sáng bắn nhanh về phía nam tử kia.
Phía xa, nam tử kia nheo mắt lại, bên trong tròng mắt có ngọn lửa thiêu đốt, trong phút chốc, một cột lửa phóng lên cao. Mà vào lúc này, trên người Dương Diệp đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ, giống như một lưu tinh lửa rơi xuống!
Hai người Lý Thủy Thủy nhìn chăm chú vào hai ngọn lửa trực tiếp va chạm vào nhau.
Âm! Phía chân trời có một sóng lửa chợt khuếch tán ra, không gian ở đó trở nên mờ ảo.
Hai nàng Lý Thủy Thủy cùng Ốc U vội vàng lùi lại, nếu như để lực lượng cường đại này lan đến chỗ các nàng, hai người không chết cũng bị thương.
Hai luồng lửa này đều không phải là lửa bình thường!
Phía chân trời biến thành một biển lửa.
Mọi người không phát hiện ra bức tượng người khổng lồ ở trong biển lửa này lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Biển lửa này tồn tại suốt một khắc mới dần dần biến mất. Lúc này, Dương Diệp cùng nam tử kia vẫn còn ở đó. Nhìn từ ngoài, hai bên đều không có chuyện gì.
Nam tử kia nhìn chằm chằm vào Dương Diệp:
- Của ngươi là lửa gì vậy?
Dương Diệp mở ra lòng bàn tay, trong lòng bàn tay có một ngọn lửa nhỏ. Nhìn ngọn lửa trước mắt, Dương Diệp hơi cong khóe miệng, hắn đã ất lâu không dùng tới Lục Đinh Thần Hỏa. Không phải nó không mạnh, mà lâu như vậy, tâm tư của hắn đều đặt ở trên cơ thể cùng kiếm đạo.