Chương 4030: Ta không bán! (1)
Chương 4030: Ta không bán! (1)Chương 4030: Ta không bán! (1)
Dương Diệp vừa rời khỏi di tích thần bí thì gặp phải mấy người Hàn Y.
Lý Thủy Thủy và Ốc U cũng có mặt.
Mấy người Hàn Y xông tới và đang muốn nói chuyện, đột nhiên mọi người xoay người, di tích thân bí ở trước mặt bọn họ đột nhiên bắt đầu chấn động, dần dân mờ ảo và trong suốt, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.
Biến mất!
Không ngờ nó lại biến mất trước mặt bọn họ như thế, không hề có tung tích gì!
- Dương tiểu huynh gặp gì ở bên trong?
Lúc này, một nam tử đột nhiên hỏi.
Mọi người thu hồi mạch suy nghĩ và nhìn vê phía Dương Diệp, rõ ràng bọn họ tò mò về chuyện Dương Diệp ở trong đó lâu như vậy mà vẫn còn sống. Dương Diệp mỉm cười:
- Cũng không có gì, chỉ gặp một con yêu thú và chiến đấu cùng nó một trận, sau đó chạy ra ngoài.
- Chỉ như vậy thôi sao? Nam tử kia khẽ nói.
Dương lDiệp nhìn vê phía nam tử kia:
- Nếu không còn có gì nữa?
Nam tử kia nhìn thẳng vào Dương Diệp:
- Dương tiểu huynh sẽ không được gì đó chứ? Ví dụ như nguyên thạchI
Dươncg Diệp lắc đầu:
- Không có.
- Thật sao?
Giọng nói của nam tử này có hơi lạnh.
Dương Diệp đi tới gần nam tử kia:
- Thứ lỗi cho ta nói thẳng, đừng nói ta không ckó được nguyên thạch, cho dù có thì ngươi có thể làm gì? Giết người đoạt bảo sao? Vậy thử một chút đi?
Nghe vậy, sắc mặt nam tử này lập tức có chút khó coi.
Dương Diệp không để ý tới hắn và trực tiếp xoay người rời đi. Lúc này, Lý Thủy Thủy cùng Ốc U vội vàng đi theo.
- Dương tiểu hữu!
Hàn Y đột nhiên cười nói: - Bất kể thế nào, chúc mừng.
Dương Diệp liếc nhìn Hàn Y, sau đó nói:
- Thời điểm có nguy hiểm, mỗi người trốn còn nhanh hơn thỏ, vậy trách ai?
Nói xong, Dương Diệp trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang biến mất ở phía chân trời xa xôi. Hai nàng Lý Thủy Thủy lập tức đi theo.
Hàn Y bình tĩnh nhìn phía chân trời, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, bên phía chân trời đột nhiên xuất hiện vài khí tức cường đại lao tới với tốc độ rất nhanh.
- Bốn nhà lớn cùng Vũ Đế Học Viện... vẫn tới rồi!
Hàn Y khế nói.
- Hàn huynh, trốn chứ?
Phía sau Hàn Y, nam tử kia nói với vẻ mặt có chút khẩn trương.
Hàn Y cười nói:
- Trốn gì? Đến lúc đó cứ nói thật là được. Dù sao, chúng ta cũng không có được gì!...
Vũ Đế thành.
Sau khi trở lại Vũ Đế thành, Dương Diệp không để ý tới hai nàng Lý Thủy Thủy, à trực tiếp chạy về phía thư viện của hắn. - Dương Diệp!
Lúc này, Lý Thủy Thủy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, nàng nhìn thẳng vào hắn:
- Ngươi nhận được gì trong đó?
- Thủy Thủy!
Lúc này, Ốc U đột nhiên kéo Lý Thủy Thủy đến phía sau, nàng nhìn Dương Diệp với vẻ đề phòng.
Dương Diệp liếc mắt nhìn hai nàng, sau đó xoay người biến mất ở phía xa.
Nhìn thấy Dương Diệp rời đi, ỐcU lập tức thở phào nhẹ nhõm.
- Ốc U tỷ, sao vậy?
Lý Thủy Thủy không rõ.
Ốc U xoay người nhìn về phía Lý Thủy Thủy:
- Đồ ngu ngốc này. Trước đây khi ở trong đó, khi hắn gặp phải nguy hiểm, mấy người chúng ta đều không ra tay cứu giúp, nếu như là ngươi, ngươi sẽ có thiện cảm với chúng ta sao? Nhất định là không. Mà bây giờ, chúng ta lại đi nhớ thương cơ duyên hắn thu được ở trong di tích.
Nói đến đây, giọng nàng trâm xuống:
- Ngươi không cảm giác được sao? Lúc hắn đi ra đã muốn giết người. Đây cũng là lý do vì sao Hàn Y không dám hỏi hắn, bởi vì Hàn Y biết rõ hỏi thì người trước mắt này nhất định sẽ bạo phát, một khi hắn nổi giận, điều hắn làm chính là giết sạch tất cả mọi người ở đó để diệt khẩu!
Nghe vậy, môi Lý Thủy Thủy khẽ giật và muốn nói, nhưng lại không nói được câu nào.
ỐốcU lại nói:
- Ở trong di tích thần bí kia, chúng ta ra tay cứu hắn là tình nghĩa, nếu như không ra tay là bổn phận, hắn cũng không trách được chúng ta. Nhưng hắn thu được gì ở bên trong, chúng ta tuyệt đối không thể hỏi hay nhớ thương. Đương nhiên, chủ yếu là chúng ta không có thực lực đó còn muốn đi nhớ thương đồ của người khác, đó chính là tìm đường chết!
Lý Thủy Thủy khẽ nói:
- Ta hiểu được!
Ốc U ngẩng đầu nhìn về phía xa:
- Tất nhiên hắn đã nhận được gì đó ở bên trong, nhưng đây là cơ duyên, cũng là phiền phức, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ có người tới tìm hắn...
Dương Diệp trở lại thư viện và tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Mà Thiên Tú lại chạy ra. Bây giờ Thiên Tú tạm thời thay hắn trông coi thư viện, còn hắn phải đi xem khối đá truyền thừa của người tiên sử.
Cách đó không xa, Thiên Tú liếc nhìn Dương Diệp, sau đó nàng quan sát xung quanh rồi ngồi ở trước bàn đá, ở trên bàn đá có để một thanh kiếm chính là Kiếm Thủ.