Chương 4036: Đột biến! (1)
Chương 4036: Đột biến! (1)Chương 4036: Đột biến! (1)
Sở thích giết người!
Rất nhiều người ở đó nghe thấy Dương Diệp nói vậy, vẻ mặt lập tức có chút kỳ lạ.
Nam tử trung tuổi kia cũng chính là người được mọi người gọi là Lê học sư nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó nói:
- Ở đây là Vũ Đế Học Viện.
Hắn cảm thấy mình nhất định phải nhắc nhở thiếu niên trước mắt này biết nơi này là Vũ Đế Học Viện, không có người có thể làm loạn ở đây. Sở dĩ hắn nhắc nhở cũng không phải sợ phía sau Dương Diệp có thế lực lớn gì, mà là có chút tiếc tài!
Không thể nghi ngờ, thiên phú của Dương Diệp rất tốt, hơn nữa còn có năng lực thực chiến không tệ, nếu như lại chết như vậy thì có chút đáng tiếc.
Dương Diệp cười nói:
- Tiền bối, ta biết nơi này là Vũ Đế Học Viện, nhưng theo ta được biết, Vũ Đế Học Viện hình như cũng không ngăn cấm các học viên tranh đấu, không phải sao?Đối phương đã điều tra qua hắn!
Dương Diệp liếc nhìn lão già, sau đó nói:
- Có quan trọng không? Lão già kia khẽ gật đầu:
- Dĩ nhiên là quan trọng, nói sư phụ của ngươi ra, có lẽ ta có quen biết!
Dương Diệp cười nói:
- Sư phụ ngược lại không có, tuy nhiên ta biết một người tên là Trọng Dạ, không biết các hạ có biết không!
Trọng Dại
Nghe được hai chữ này, hai mắt lão già này hơi nheo lại:
- Ta đã nghĩ tại sao ngươi phách lối, không hề kiêng nể như vậy, hóa ra phía sau có một đại thần.
Dương Diệp lắc đầu:
- Tiền bối có thể giết ta, bởi vì tiền bối Trọng Dạ đã nói qua, hắn sẽ không ra tay cứu ta, hắn chỉ báo thù cho ta. Ta tin tưởng tiên bối chắc sẽ không sợ Binh gia, đúng không?
Lão già vẫn híp mắt, trong con ngươi có ánh sáng sắc bén chớp hiện.
Dương Diệp khẽ cười và sau đó ngồi xuống. Xem ra, tấm da hổ Trọng Dạ này còn có tác dụng. Tuy nhiên có chút đáng tiếc là hắn không thể đánh với Thánh Nhân một trận. Bây giờ hắn quả thật rất muốn đánh với Thánh Nhân, hắn muốn xem thử mình cùng những Thánh Nhân chênh lệch thế nào! Chênh lệch thì nhất định là có, nhưng không biết kém bao nhiêu!
Một lát sau, lão già kia đột nhiên nói:
- Cổ gia ta nhớ kỹ chuyện này.
Nói xong, hắn xoay người rời đi. Nhưng đi không được mấy bước, hắn liên ngừng lại:
- Có người nói người nào đó nhận được rất nhiều nguyên thạch ở trong một di tích thân bí nào đó, người này đến từ Vũ Đế Học Viện, nếu như ta không đoán sai, người này chính là ngươi đi?
Dương Diệp nhíu mày, lúc này lão già kia lại nói:
- Lần này ta muốn xem thử Trọng Dạ có thể bảo vệ được ngươi không, chúc ngươi nhiêu may mắn!
Dứt lời, hắn trực tiếp biến mất khỏi đó.
Ở đó, vẻ mặt Dương Diệp có chút thâm trầm. Không cần phải nói, rõ ràng là đám người Hàn Y giở trò quỷ.
Đúng lúc này, nữ tử áo trắng trước đó đi ra, nàng liếc nhìn Dương Diệp nhưng không nói gì, đi nhanh ra ngoài, trong giây lát liền biến mất khỏi tâm mắt của Dương Diệp.
Nữ tử áo trắng đi rồi, Dương Diệp đột nhiên đứng lên:
- Một trăm điểm học phần cho hai tháng, ai bằng lòng trông coi giúp thư viện!
Những người cách đó không xa ngây người, rất nhanh đã thấy một nam tử chạy tới trước mặt Dương Diệp:
- Ta, ta bằng lòng!
Dương Diệp khẽ gật đầu, lấy thẻ của mình và đưa cho nam tử kia, nam tử kia vội vàng nhận lấy tấm thẻ quét nhẹ lên thẻ của mình. Sau đó hắn chuyển lại cho Dương Diệp. Dương Diệp nhận lấy thẻ, thân hình trực tiếp lóe lên và biến mất ở cuối chân trời...
Tham Lang Phong.
Có cơ hội, hắn dĩ nhiên muốn gia nhập Vũ Đế Học Viện, phải biết rằng hắn vẫn là vô cùng coi trọng nguyên thạch gì đó. Từ sau khi thu được đá truyền thừa của người tiền sử, hắn biết thứ này hẳn là nguyên thạch, chỉ là cách gọi của người tiền sử cùng bọn họ bây giờ khác nhau mà thôi.
Khối nguyên thạch này có trợ giúp đặc biệt rất lớn với hắn, cũng nhờ đó, Kiếm Vực của hắn được nâng cao một bước, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn không khiếp sợ Thánh Nhân, thậm chí còn muốn khiêu chiến Thánh Nhân!
Bởi vì giờ phút này, Kiếm Vực của hắn đã được nâng cao rất lớn, không chỉ có vậy, ở bên trong Kiếm Vực kiếm của hắn cũng được nâng cao rất lớn. Vũ Đế Học Viện!
Chuyện xảy ra ở thư viện lúc trước đã được truyền khắp Vũ Đế Học Viện, rất nhiều người biết tới hai chữ Dương Diệp này.
Đương nhiên, đây không phải là điểm chính, điểm chính là người lớp chữ Thiên xuất hiện, đồng thời còn mời Dương Diệp gia nhập!
Lớp chữ Thiên, đây chính là mục tiêu cuối cùng của tất cả tất cả học sinh Vũ Đế Học Viện, bây giờ, một nhân viên quản lý thư viện nho nhỏ lại được mời gia nhập, điều này khiến cho rất nhiều người lập tức có chút khó chịu.
Tuy nhiên, khó chịu thì khó chịu, cũng không có người nào tới gây sự với Dương Diệp, dù sao bọn họ cũng không ngốc, có thể được người của lớp chữ Thiên mời đủ để chứng minh rất nhiều chuyện, ví dụ như thực lực của Dương Diệp.
Lúc này, Dương Diệp đã đi tới Tham Lang Phong.
Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, sau đó nhìn về phía xa, nơi đó có một tòa đại điện, cả ngọn núi cũng chỉ có tòa đại điện này.
Dương Diệp đi tới trước đại điện này, cửa đại điện đột nhiên mở ra, Dương Diệp không do dự đi vào. Dương Diệp mới vừa vào đại điện đã thấy một lão già mặc áo bào màu xám từ trong không trung xuất hiện ở trước mặt của hắn. Dương Diệp liếc mắt nhìn đối phương, sau đó cong tay bắn ra, lá thư màu đen do nữ tử áo trắng kia cho hắn đã rơi vào trước mặt lão già mặc áo bào màu xám này. Lão già mặc áo bào màu xám này liếc nhìn, sau đó hơi nhíu mày.
Một lát sau, lão già mặc áo bào màu xám nhìn vê phía Dương Diệp:
- Muốn vào lớp chữ Thiên?
Dương Diệp khẽ gật đầu.