Chương 4039: Mau trở về Binh gia! (2)
Chương 4039: Mau trở về Binh gia! (2)Chương 4039: Mau trở về Binh gia! (2)
- Ngươi chắc hẳn đã gặp được người tiền sử, đúng không?
Dương Diệp không che giấu, lập tức khẽ gật đầu. Che giấu cũng vô dụng, bởi vì những người này đều đã đoán được.
Nhìn thấy Dương Diệp điểm, bàn tay nữ tử áo trắng kia nắm ô càng chặt hơn, nhưng sắc mặt nàng đặc biệt bình tĩnh:
Bọn họ nói gì với ngươi?
Dương Diệp nhìn về phía nữ tử áo trắng:
Ngươi có hứng thú?
Nữ tử áo trắng khẽ gật đầu:
- Người đời đều cảm thấy hứng thú. Dương Diệp cười nói:
- Lão tổ Phật gia không phải đã đi vào đó sao?
Nữ tử áo trắng nói:
- Ai sẽ đi tìm hắn?
Dương Diệp cười nói:
- Xem ra đều do thực lực gây họa, nếu như ta có thực lực của lão tổ, ta nghĩ một Thánh Nhân liên minh gì đó nhất định sẽ không dám tới tìm ta, đúng không? Nữ tử áo trắng khẽ nói:
- Đáng tiếc, ngươi không phải!
Dương Diệp cười nói:
- Ta đoán thử xem, trước đó ngươi cho ta thư đề cử chắc là có hai mục đích, thứ nhất là muốn để cho ta chết ở trong ơi sát hạch, thứ hai chắc là muốn kéo dài thời gian, tránh để cho ta nhanh chóng rời khỏi Vũ Đế Học Viện, có đúng không?
Ngay từ lúc đầu, nữ tử áo trắng đưa thư đề cử cho hắn, hắn đã có chút nghi ngờ.
Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí. Đối phương căn bản không quen biết hắn, không có lý do gì trực tiếp đưa thư đề cử cho hắn, về phần thưởng thức thực lực của hắn gì đó, lúc đó mặc dù hắn để lộ ra thực lực mạnh mẽ, nhưng như vậy còn chưa đủ để làm thiên tài này nhìn với cặp mắt khác.
Chỉ có điêu, hắn không ngờ được mình bị người khác truy nã.
Nữ tử áo trắng từ từ nhắm hai mắt lại:
- Ngươi không phải là người bình thường, thực lực cũng không tầm thường, ta không muốn cá chết lưới rách với ngươi. Ngươi giao đồ nhận được trong di tích thần bí ra, còn nói ra vài chuyện trong đó, thế nào?
Dương Diệp cười nói: - Nếu như ta không đồng ý thì sao?
Nữ tử áo trắng mở mắt, trong phút chốc, cái ô trắng trong tay nàng đột nhiên biến mất rồi xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Dương Diệp, trong phút chốc có rất nhiều ánh sáng lấp lánh từ trong cái ô này bắn ra, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đó, cả người Dương Diệp liền trực tiếp bị những ánh sáng lấp lánh này che phủ.
Lúc này, một đường ánh sáng trắng đột nhiên từ trong những ánh sáng lấp lánh này phóng lên cao, thoáng cái, một ảo ảnh con rồng lớn màu trắng xuất hiện ở phía sau của Dương Diệp, ngăn cản những ánh sáng lấp lánh này.
Phía xa, sắc mặt nữ tử áo trắng kia không hề thay đổi, tay ngọc nhẹ nhàng xoay tròn, trong phút chốc, cái ô trắng trên đỉnh đầu Dương Diệp đột nhiên lóe ra một lôi điện màu tím và đánh vào phía sau trên lưng ảo ảnh rông lớn sau lưng Dương Diệp.
Âm!
Một tiếng rồng ngâm đột nhiên vang lên ở trong không trung, mà Dương Diệp trực tiếp lùi về phía sau đủ trăm trượng! Mà giờ phút này, Dương Diệp bị lôi điện quấn quanh.
Tê dại!
Đây là cảm giác của Dương Diệp giờ phút này, tia sét vừa rồi làm cho hắn mất đi tri giác trong nháy mắt. Nếu không phải hắn vội vàng vận chuyển Hồng Mông Tử Khí, có lẽ bây giờ hắn cũng không nhúc nhích được.
Không hổ danh là học sinh lớp chữ Thiên!
Dương Diệp hít sâu một hơi, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình vô địch trong thế hệ trẻ, đã từng gặp phải rất ít đối thủ, nhưng không có nghĩa là không có đối thủ. Mà nữ tử áo trắng trước mắt này cùng tuổi với hắn, thực lực của đối phương lại hoàn toàn không yếu hơn hắn!
Xoet...
Lúc này, đỉnh đâu Dương Diệp lại có một tia sét chợt lóe lên. Lôi điện màu tím kia giống như con rắn lao nhanh về phía Dương Diệp. Lần này, Dương Diệp không dám dùng cơ thể chống lại lôi điện này.
Dương Diệp mở bàn tay ra, ở trong lòng bàn tay hắn có một thanh kiếm lặng lẽ hiện lên, thoáng cái, thanh kiếm này bắt đầu xoay tròn. Trong phút chốc, thanh kiếm này đột nhiên hóa thành một đường kiếm quang phóng lên cao.
Không trung, kiếm, lôi điện.
Âm!
Không trung đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn rung trời, ngay sau đó, rất nhiều kiếm quang cùng lôi quang bắn ra. Mà lúc này, Dương Diệp vẫy tay một cái, một đường kiếm quang hiện lên, ở trong tay hắn xuất hiện thêm một thanh kiếm, ngay sau đó, nó lập tức biến mất và xuất hiện ở trước mặt nữ tử áo trắng kia.
Kiếm trong tay Dương Diệp đâm thẳng ra, rất đơn giản.
Dương Diệp hắn am hiểu nhất chính là chiến đấu gân người!
Mà lúc này, một cái ô chắn ở trước mặt nữ tử, kiếm của Dương Diệp vừa đâm vào trên cái ô đó, Dương Diệp liên biến sắc, thoáng cái, toàn thân hắn trực tiếp bị đẩy ra ngoài.
Sau khi dừng lại, Dương Diệp nhìn tay phải của mình, lúc này tay phải của hắn đã đầy máu tươi. Chín phần lực lượng của một kiếm đã ép ngược lại hắn.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn vê phía nữ tử áo trắng, nói chính xác là nhìn về phía cái ô trong tay nàng.
- Thiên Lôi Luân Hồi Tán!
Lúc này, nữ tử áo trắng kia đột nhiên nói:
- Đây là thân vật của một vị lão tổ đã từng dùng, bên trong không chỉ có một hạt giống lôi của Cửu Tiêu Thần Lôi, còn có lực luân hồi. Ta có vật ấy, Thánh Nhân cũng không làm gì ta được.
Nói đến đây, nàng chậm rãi đi vê phía Dương Diệp:
- Một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi không quý trọng thì ta bảo đảm chờ lát nữa ngươi sẽ hối hận! Dương Diệp khẽ cười:
- Phải không?
Dứt lời, hắn bước về phía trước một bước, một lực lượng thần bí xuất hiện ở đó.
Kiếm Vực!
Giờ phút này, nữ tử áo trắng kia ngừng lại.
Đúng lúc này, trong hai tay Dương Diệp đột nhiên xuất hiện hai thanh kiếm, không chỉ có vậy, ở trong thân thể hắn còn hiện ra ảo ảnh của một thanh kiếm lớn.
Ba thanh kiếm!
Phía xa, nữ tử áo trắng kia nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì nheo mắt lại, cái ô trên tay phải của nàng bắt đầu chấn động, dường như đang nói gì đó.
Lúc này, Dương Diệp hơi cong khóe miệng:
- Tới đi, nhận của ta ba kiếm!
Vừa dứt lời, Dương Diệp đột nhiên biến mất. Ba đường kiếm quang hiện lên hình chữ 'Phẩm bắn nhanh về phía nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng kia lui lại một bước, trong phút chốc, ô trắng trong tay nàng đột nhiên xoay tròn, trong phút chốc, từng lôi điện từ trong đó bắn ra, chỉ trong chớp mắt liền bị từng lôi điện màu tím giống như linh xà bọc lại. Mà lúc này, kiếm đã tới.